Chương 491: Tần đại sư
Mặc dù Tần Lâm trông không mạnh mẽ như Nhạc Thành Cương nhưng anh vẫn mang đến cho người ta một cảm giác đáng tin cậy, người đàn ông say xoa cánh tay, sau đó nằm sấp lên giường đầy tức giận.
Tần Lâm lấy ra sáu cây kim bạc, đâm vào huyệt đạo sau đầu.
Khi sáu cây kim bạc đâm vào, sắc mặt của bệnh nhân đột nhiên thay đổi, lập tức nôn ra.
Chất nôn rơi vào trong chậu mà Tần Lâm đã chuẩn bị trước đó, hoàn toàn là một đống màu đen nồng nặc mùi rượu.
Tần Lâm nói: “Ban tổ chức cũng có chút đẳng cấp đấy, đưa hai bệnh nhân này vào vòng chung kết, tuy triệu chứng của hai người không giống nhau nhưng đều là bệnh về dạ dày”.
Thức ăn do người say đưa vào dạ dày lên men thành rượu, khác với quá trình tiêu hóa thức ăn của người bình thường, cơ thể thiếu một số hormone nên nếu điều trị theo Tây y vẫn có thể chẩn đoán được.
Mấy người ở chỗ ban tổ chức như chết lặng, họ không ngờ rằng hai bệnh nhân nhưng lại mắc cùng một chứng bệnh khó chữa, nghe Tần Lâm nói vậy khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau khi người say nôn mửa, Tần Lâm còn kê thuốc cho anh ta, nhưng thuốc này không đun mà là xay nhỏ rồi để anh ta uống ngay lập tức.
Sau vài phút, các triệu chứng của người say đều biến mất, cả người anh ta tỉnh dậy với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
“Thần y, cảm ơn thần y! Cảm ơn thần y!”
Ngay lập tức, tiếng vỗ tay như sấm rền của khán giả chợt vang lên!
Ngay cả chuyên gia ngồi ở vị trí ban tổ chức cũng đứng lên vỗ tay thích thú.
Cứ tưởng xem một trận đấu không có gì, không ngờ lại xuất hiện một vị cao thủ như vậy.
Đột nhiên có người ở dưới khán đài nói: “Mọi người nhìn anh ấy có giống Tần đại sư không?”
“Tần đại sư? Tần đại sư của đại hội Đông y à?”
“Không phải chứ, Tần đại sư lại trẻ như vậy sao?”
“Mọi người quên rồi à, trên TV có giới thiệu Tần đại sư vẫn chưa đến ba mươi tuổi, vị bác sĩ này cũng họ Tần, y thuật lại giỏi như vậy, chắc cũng không trùng hợp đến thế đâu nhỉ?”
“Anh nói như vậy làm tôi thật sự nghĩ anh ấy có chút giống Tần đại sư, cách nói chuyện, thái độ và hành động đều rất giống”.
“Tần đại sư? Là Tần đại sư đúng không?”
“...”
Tần Lâm nhìn thấy chỉ có khán giả ở dưới nhận ra thân phận của mình, anh chỉ cười nhạt rồi trực tiếp rời khỏi sân khấu.
Mặc dù ở hiện trường không có cánh truyền thông, nhưng cũng không tránh khỏi việc có người dùng điện thoại quay lại, vậy nên tốt hơn hết là đừng để cho mọi người nhận ra.
Sau khi Tần Lâm rời khỏi, anh không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, bèn nhắn tin hỏi, nói rằng Diệp Vãn Nhi đã thay anh nhận giải.
Tần Lâm mỉm cười, đây cũng coi như là có thể thỏa mãn mong muốn giành chức vô địch của Diệp Vãn Nhi nhỉ?
Ngay khi Tần Lâm chuẩn bị rời khỏi, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng anh.
“Đứng lại!”
Tần Lâm quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Diên lạnh lùng đứng ở phía sau, hai tay ôm trước ngực, sắc mặt có vẻ không vui.
“Cô Trần? Sao thế?”
Trần Diên đi đến trước mặt Tần Lâm, hỏi: “Vừa rồi sao cậu lại đột nhiên rời đi, cậu muốn nhường cho tôi sao?”
Tần Lâm sững ra một lúc: “Cô hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn nhường cho cô”, anh chỉ sợ bị nhận ra mà thôi.
Trần Diên hừ lạnh một tiếng: “Cậu rất giỏi, chắc thắng tôi cậu vui lắm đúng không?”
Tần Lâm bất lực mỉm cười: “Tôi thật sự không muốn thắng, tôi chỉ chữa bệnh bình thường mà thôi”.
Trần Diên nghiến răng: “Tôi không quan tâm, dù sao thì thái độ của cậu khiến cho tôi không hài lòng, cậu phải đền bù một chút”.
Tần Lâm cạn lời, nói gì vậy chứ, tại sao lại thành đền bù rồi?
Phụ nữ nói chuyện thật đúng là không có đạo lý mà.
“Được thôi, cô nói xem muốn tôi thế nào? Mời cô ăn cơm à?”
Trần Diên đột nhiên nhìn Tần Lâm rồi nói.
“Cậu làm bạn trai tôi đi”.
Trần Diên vừa dứt lời, Tần Lâm sững ra một lúc.
“Hả?”
Trần Diên vô cùng xinh đẹp, lại còn là một phó viện trưởng, có thể nói cô là một bạch phú mỹ* cực kỳ ưu tú, lời tỏ tình đột ngột này đúng là khiến cho người ta có chút trở tay không kịp.
*bạch phú mỹ: chỉ con gái vừa trắng vừa xinh vừa giàu.
Trần Diên chợt đỏ mặt, sau đó vội nói.
“Không phải, ý của tôi là muốn cậu giúp đóng giả bạn trai của tôi”.
Tần Lâm đột nhiên nhận ra, ra là thế.
“Tại sao lại là tôi?”
Trần Diên bất lực: “Không còn cách nào khác, đều là bạn học và đồng nghiệp của tôi cả, những người tôi quen đều quen biết nhau, vậy nên tôi mới phải tìm một người xa lạ để đóng giả, dù gì chúng ta cũng là bạn bè mà, cậu giúp tôi việc này được chứ?”
Tần Lâm mỉm cười: “Được thôi, cô nói đi, cần có yêu cầu gì?”
Trần Diên liền cười nói.
“Tôi luôn bị bạn bè và đồng nghiệp giục cưới, nên tôi nói rằng tôi đã tìm được một người bạn trai giàu có, cậu cứ giúp tôi đóng giả thành người có tiền là được”.
Tần Lâm sững ra một lúc: “Người có tiền? Bao nhiêu?”
Trần Diên suy nghĩ một hồi: “Đóng giả một triệu phú đi”.
Tần Lâm chỉ cười, không hề lên tiếng, anh là tỷ phú lại đi giả dạng triệu phú, thật sự có chút khó khăn mà.
...
Sau khi hai người bàn bạc xong thời gian, liền để cho Tần Lâm đi chuẩn bị, thực ra Trần Diên cũng không có yêu cầu gì nhiều.
Chỉ là bạn bè và bạn thân của cô không ngừng giục Trần Diên giới thiệu bạn trai, cô cảm thấy vô cùng phiền phức nên đã nói dối rằng mình đã có bạn trai rồi.
Kết quả là bọn họ lại bắt đầu nói tìm bạn trai không được quá tùy tiện, phải tìm được người có điều kiện tốt thế này thế kia, sau đó Trần Diên đã buột miệng nói rằng bạn trai cô là một người giàu có.
Mấy lần họp mặt trước, Trần Diên luôn đùn đẩy rằng bạn trai cô rất bận rộn, hết chuyện này đến chuyện khác.
Nhưng lần gặp mặt này lại là sinh nhật của Trần Diên.
Lúc trước còn có thể biện minh được, nhưng sinh nhật thì phải có bạn trai đến dự, có đúng không nào?
Trần Diên không thể nào lẩn tránh được nữa, nên đành phải tìm người đóng giả, vừa hay gặp được Tần Lâm.
Phải nói rằng khí chất của Tần Lâm rất phù hợp với dáng vẻ của một phú nhị đại, lại toát lên vẻ cao quý.
Sau khi đã hẹn xong xuôi, Trần Diên liền đến nhà hàng trước.
Nơi đó là khách sạn Khê Đình, đây là một khách sạn theo phong cách Giang Nam, cảnh vật vô cùng đẹp, là một khách sạn cao cấp, nhà hàng ở tầng một rất sang trọng với các món ăn hết sức đẹp mắt.
Sau khi Trần Diên đến thì một số bạn bè cũng đã có mặt.
“Trần Diên, cậu bận rộn thật đấy, hẹn được cậu khó thế kia, muốn tổ chức sinh nhật cho cậu mà cũng phải nhọc công thế này!”
Người vừa nói chính là bạn thân của Trần Diên, Đặng Giai.
Đặng Giai cũng trạc tuổi cô, bạn cùng lớp đại học, nhưng không phải là bác sĩ.
Theo sau Đặng Giai cũng còn một vài người bạn khác, có cả nam và nữ, tất cả bọn họ đều là bạn bè và đồng nghiệp của nhau.
“Ha ha, chẳng phải là đã mời các cậu đi ăn rồi sao, mau vào thôi”.
Đặng Giai đột nhiên nói: “Đợi một chút, còn một người nữa chưa tới”.
Trần Diên hơi ngây ra: “Ai thế?”
Bạn bè của họ hình như chỉ có bấy nhiêu, đáng ra không còn ai khác mới phải.
Đặng Giai nói: “Còn có một người bạn mới nữa, tớ đã nói qua với cậu rồi đấy, Đậu thiếu gia Đậu Minh Dương?”
Tần Lâm cau mày, cô biết người tên Đậu Minh Dương này, lúc trước đã từng gặp qua một lần ở bệnh viện.
Lúc đó Đậu Minh Dương còn đi cùng với Đặng Giai, kết quả anh ta đã nhìn trúng Trần Diên nên mới muốn Đặng Giai giới thiệu cho.
Có giới thiệu qua vài lần nhưng Trần Diên cũng không để tâm lắm, không ngờ bây giờ lại mời anh ta đến đây ư?
-----------------------