Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1120: Không bằng một con chó

“Chẳng phải đều là do các người ép sao? Mấy người có ngon, có bản lĩnh sao không làm đi, đẩy con gái tôi ra làm gì”.

Vương Vân hét vào mặt Chúc Phi và Chúc Diệu.

Chó cắn chó!

Lúc này sắc mặt người nhà họ Chúc vô cùng khó coi, cho dù Vương Vân hay là đám người Chúc Nhị Bạch đều tỏ ra oán trách, Tần Lâm thầm cười khẩy, cảnh tượng này thực sự rất nực cười.

“Nếu biết có ngày hôm nay thì lúc trước sao lại làm?”

Tần Lâm nói với vẻ chế giễu, người nhà họ Chúc là một đám lợn ngu ngốc, và Chúc Linh Linh là một dòng suối trong xanh trong đó, cô chính là sự thuần khiết duy nhất tồn tại trong gia tộc của bọn họ.

Rừng cây trên núi cao rồi cũng sẽ bị gió quật ngã, nếu như không nhờ ngọn gió đó thì có lẽ bọn họ sẽ càng khiến cho Chúc Linh Linh thảm thương hơn nữa, nếu như không phải vì sự thịnh vượng của gia tộc thì bọn họ cũng sẽ không thể nào để cho một đứa con gái có mặt mũi được?

Trong nhà họ Chúc, người phụ nữ không hề có địa vị, Chúc Linh Linh lại càng không.

Nhưng trong mắt bọn họ, Chúc Linh Linh chỉ là công cụ giúp cho nhà họ Chúc vực dậy mà thôi, bây giờ mọi thứ đã bị Tần Lâm đảo loạn hết rồi, đương nhiên bọn họ không dám tức giận cũng không dám nói gì, mối làm ăn này coi như toang hết rồi, tất cả đều tại Tần Lâm, nhưng bọn họ căn bản không dám lên tiếng, bởi vì bọn họ không muốn sống quãng đời còn lại trong bệnh viện.

Nhìn thấy người nhà họ Chúc điên cuồng, còn chút tôn nghiêm cũng tự chà đạp lẫn nhau, xé đi tấm màn che cái xấu xa cuối cùng, giờ đây nhà họ Chúc đã trở thành một đống hỗn độn, giống như những gì anh Tiểu Lâm đã nói, nhà họ Chúc đúng là nơi khiến cho cô đau lòng.

Người nhà họ Chúc lần lượt khiến cho cô cảm thấy ghê tởm, bọn họ trở nên giống như ngày hôm nay hoàn toàn là tại Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao một tay gây dựng nên, không thể trách cứ người khác được.

Tự làm tự chịu, bốn chữ này là hoàn toàn đúng dành cho nhà họ Chúc.

“Đủ rồi!”

Chúc Linh Linh trầm giọng nói, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, giờ phút này cô cũng không muốn làm một kẻ vô dụng của nhà họ Chúc nữa, bản thân cô quyết định sẽ rời bỏ nơi thối nát này, đương nhiên cô vẫn biết rằng, không có mình thì nhà họ Chúc căn bản sẽ không ngóc đầu lên được!

Chúc Linh Linh đã chịu đựng đủ nơi làm cô tổn thương này rồi, ngay cả mẹ ruột cũng hãm hại cô, bố thì lại chọn làm ngơ, đây mới chính là thứ làm cho cô thất vọng nhất.

Sau khi Chúc Linh Linh quát lên, tất cả đều tỏ ra hốt hoảng, dù gì thì Tần Lâm vẫn đang đứng đó, đương nhiên bọn họ sẽ không dám nói gì thiếu tôn trọng với Chúc Linh Linh, lỡ may đắc tội với Tần Lâm thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.

“Thôi bỏ đi, anh Tiểu Lâm, chúng ta đi thôi. Từ nay về sau em sẽ không quay về nhà họ Chúc nữa”.

Chúc Linh Linh hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng giày vò, cho dù không nỡ, nhưng cô lại không muốn vì mình mà lại khiến cho gia tộc khó coi hơn nữa.

Nếu đã không còn yêu thương thì hãy rời đi, đối với mọi người mà nói thì đều là một kết cục tốt.

“Được!”

Tần Lâm biết rằng Chúc Linh Linh đã không còn muốn ở nơi này thêm một giây phút nào nữa, rời khỏi đây chính là điều tốt nhất cho cô ấy, cô còn không muốn nhìn mẹ ruột mình một lần cuối cùng kia mà.

“Linh Linh, con nghe mẹ giải thích đi, Linh Linh, con cho mẹ thêm một cơ hội nữa đi, hu hu hu. Mẹ xin con đấy Linh Linh”.

Vương Vân ôm chân Chúc Linh Linh khóc lóc thảm thiết, bà ta là người rõ hơn ai hết, nếu không có Chúc Linh Linh thì người nhà họ Chúc sẽ coi bà ta không bằng một con chó, Chúc Linh Linh chính là cái cây hái ra tiền, cũng là chỗ dựa cuối cùng của bà ta, nhưng bây giờ con gái lại bỏ bà ta mà đi, vậy thì địa vị của bà ta ở nhà họ Chúc sẽ rớt không phanh, thậm chí.... còn không có thân phận nữa là.

Nhà họ Chúc đã sụp đổ rồi, không có Chúc Linh Linh thì Y dược Văn Hòa sẽ toi, chắc chắn sẽ rơi vào ngõ cụt, không có đầu tư cũng không có người dẫn đầu, lần này là tiệc đầu tư mà lại trở thành như thế, đương nhiên con đường trước mắt của bọn họ ắt hẳn là ngõ cụt.

Mà Chúc Linh Linh lại là huyết mạch chính.

Nhưng Chúc Linh Linh càng hiểu rõ hơn cả, bây giờ tâm trạng của cô đã hoàn toàn sụp đổ, bản thân không muốn ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa.

Tần Lâm và Chúc Linh Linh không thèm nhìn lại, cứ như vậy rời khỏi nhà họ Chúc, lúc này càng khiến mọi người thêm tức giận.

Ngay khi Tần Lâm rời đi, tất cả bọn họ liền đứng dậy, đám người vừa nãy chỉ dám gọi dạ bảo vâng bây giờ lại mở miệng lên giọng.

“Vương Vân, đều do cô cả, chẳng phải cô nói sẽ lo chuyện này sao? Bây giờ cô nhìn đi, tất cả đều hỏng rồi, ngay cả bố tôi cũng bị liên lụy, xem xem ông ấy bị đánh kia kìa”.

Chúc Phi đỡ Chúc Nhị Bạch dậy, tức giận nhìn về phía Vương Vân.

“Đúng thế, bà có làm được không? Không có kim cương thì không thể làm thành sứ được, còn bà chỉ là một cái chày gỗ”.

“Một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ, đều dựa vào đàn ông cả, đúng là không thể tin tưởng phụ nữ được mà, tôi khinh!”

“Bây giờ thì hay rồi, chủ tịch Mạnh chắc chắn sẽ nổi giận, hay lắm nhỉ? Chúng ta đừng mong nghĩ tới việc đầu tư nữa làm gì”.

“Còn phải nói nữa sao, cả nhà họ Chúc đều đã bị bà ta hại rồi, chúng tôi có lòng tốt cho các người quay về nhận tổ tiên, nhưng bây giờ lại bị mấy người chơi một vố, mấy người mau cút về nhà họ Chúc ở Đông Hải đi”.

Người nhà họ Chúc bắt đầu chửi rủa, chỉ trỏ vào Vương Vân, bà ta khóc la om sòm, lúc đầu đều là do các người, bây giờ xảy ra chuyện thì đổ hết lên đầu tôi, các người cũng hãm quá rồi đó.

“Tất cả đều do Tần Lâm gây ra, cho nên vợ tôi mới xảy ra sai sót”.

Chúc Dũng nói.

“Bốp...”

Chúc Tam Đao tát thẳng vào mặt Chúc Dũng, đã! Thật sự rất đã!

Chúc Tam Đao vô cùng tức giận, ngay cả bản thân cũng bị Tần Lâm tẩn cho một trận, chỉ duy nhất mỗi mình Chúc Dũng không sao, đương nhiên sao ông ta có thể cảm thấy công bằng đây? Vậy thì thể diện của người làm bố để đâu?

Vậy nên Chúc Tam Đao vẫn cứ phải ra tay, tát Chúc Dũng một phát, coi như để giải tỏa cơn giận.

“Đều là tại con nhỏ đó gây ra họa, thành công là nhờ Chúc Linh Linh, thất bại cũng là tại Chúc Linh Linh, chẳng lẽ trong lòng mày không có chút áy náy nào sao? Nếu như Chúc Linh Linh không tìm đến tên Tần Lâm thì chúng ta cũng đâu đi đến bước đường này? Mày không thấy hổ thẹn với người nhà họ Chúc ư? Mày xem vợ của mày đi, thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, chuyện của nhà họ Chúc đều bị nó hủy cả rồi. Tao nhận tổ tiên cũng đều là vì muốn tốt cho nhà họ Chúc chúng ta thôi mà?”

Chúc Tam Đao tức giận nói, mặc dù vì chuyện nhận tổ tiên của mình nên mới gây ra chuyện cho nhà họ Chúc, nhưng trong lòng ông ta mà nói, không có bất cứ ai hay chuyện gì có thể sánh được với việc ông ta quay về nhà họ Chúc nhận tổ tiên.

Sai, nhưng ông ta không nhận sai! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó!



Tính toán của Chúc Nhị Bạch có thể sai, nhưng tất cả đều là vì nhà họ Chúc, vậy nên không có gì sai cả, người sai là Chúc Linh Linh không hiểu chuyện, không biết nghĩ cho đại cục, chẳng qua chỉ là hy sinh sự trong trắng thôi mà? Có cần phải kích động như vậy không? Cuối cùng cả nhà họ Chúc đều bị Tần Lâm tẩn cho một trận, đương nhiên trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Con nhóc chết tiệt này chính là tai họa của nhà họ Chúc, đi rồi thì đi luôn đi, không có cô thì nhà họ Chúc vẫn xoay sở được.

Hơn nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không mang tiếng xấu lần này!

Chắc chắn Chúc Tam Đao sẽ gạt bỏ trách nhiệm, bây giờ tất cả mọi người đều đang hướng mũi nhọn về phía Vương Vân, đương nhiên Chúc Tam Đao sẽ đùn đẩy mọi trách nhiệm vào bà ta, đó chẳng phải là cảm giác vui sướng sao?

Bản thân là một người lớn trong gia tộc, lúc này đứng ra dạy dỗ Chúc Dũng cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đương nhiên ông ta phải tìm chỗ xả giận rồi, không dám đánh Chúc Linh Linh hay Tần Lâm nhưng chẳng lẽ lại không dám đánh Chúc Dũng à?

“Mày nhìn cái gì, từ nhỏ mày đã không có tiền đồ gì rồi, đúng là đồ vô dụng, làm gì cũng không xong, bây giờ hay rồi, sự nghiệp của nhà họ Chúc đều bị hủy trong tay hai đứa oan nghiệt kia, mày còn muốn tao khen mày sao? Chúc Dũng ơi là Chúc Dũng, mày đúng là làm tao mất mặt quá đi, tao đặt tên cho mày là Chúc Dũng vì muốn mày dũng cảm tiến lên phía trước, nhưng mày thì giỏi rồi, đã không biết phát triển lại còn lùi về sau, đúng là tao không bao giờ nên tin mày mà”.

Chúc Tam Đao mắng xối xả một trận, Chúc Dũng tức đến tái mét, nhưng người làm con thì không nên cãi lại.

Bỗng một lúc sau, Mạnh Văn Cương bước ra khỏi phòng.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK