Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601: Bác sĩ Đông y mà thôi

Hai mươi phút sau, Diêu Tinh Huy đã đến nơi.

Vừa nghe thấy phải đền nhiều tiền như vậy, Diêu Tinh Huy cũng vô cùng lo lắng, sòng bạc nhỏ của bọn họ không thể nào đền nhiều tiền như vậy được.

Vốn dĩ tiền vốn không nhiều, hoàn toàn đều nhờ vào cho vay nặng lãi mà kiếm, kết quả lại gặp phải cao thủ, đừng nói đến vài tỷ, chỉ cần vài trăm triệu là bọn họ không thể nào trả nổi rồi.

Sau khi Diêu Tinh Huy đến, giám đốc nhanh chóng báo cáo lại tình hình, sau đó chỉ về phía Tần Lâm.

Diêu Tinh Huy cau mày, người này lạ quá, chưa từng gặp qua bao giờ.

Ông ta để cho thuộc hạ điều tra thông tin nhưng hoàn toàn không có gì cả.

Diêu Tinh Huy có chút kinh ngạc: “Tại sao lại tra không được, chẳng phải cậu ta đã vay tiền rồi sao?”

Đã cho vay tiền thì phải có thông tin ở bên trên, chẳng lẽ đến cả CMND cũng không thể tra ra được sao?

Sòng bạc Tinh Huy này không phải là một sòng bạc lớn gì cho cam, nhưng cũng là một nơi rất có thế lực, không khó để tìm ra thông tin của một người.

Ngay cả thông tin của Liễu Tiểu Cường cũng có thể tra ra một cách chi tiết được, xem xem xuất thân của Liễu Tiểu Cường như thế nào, cậu ta làm em trai của người giàu nhất nước, đương nhiên thân phận cũng không hề bình thường, không ngờ bọn họ còn tra ra được, Tần Lâm là cái thá gì chứ.

Đàn em nói: “Ông chủ Diêu, thông tin về thằng nhóc này toàn bộ đều là tuyệt mật, chúng ta không được phép xem”.

“Cái gì?”

Diêu Tinh Huy cau mày, thông tin tuyệt mật chỉ dành cho người trong quân đội hoặc cảnh sát, chẳng lẽ tên nhóc này lại là người trong quân đội?

Diêu Tinh Huy không dám làm bậy, ông ta bèn đi xung quanh hỏi thăm vài con bạc.

Sau đó mới biết được Tần Lâm là một bác sĩ Đông y.

Lúc nãy khi Tần Lâm lấy kim bạc ra cắm trên bàn, anh đã nói rằng mình là một bác sĩ Đông y.

Diêu Tinh Huy cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một bác sĩ Đông y mà thôi.

Bác sĩ Đông y bày có quan hệ gì mà lại còn hơn cả Liễu Tiểu Cường? Liễu Tiểu Cường là em trai của người giàu nhất cả nước, bọn họ vẫn có thể tra ra thông tin của cậu ta một cách dễ dàng.

Thắng nhiều như thế mà muốn an toàn rời khỏi sòng bạc, e rằng cũng không phải chuyện dễ.

Diêu Tinh Huy đã gọi không ít người đến để mở một cuộc họp.

Không bao lâu sau, bọn họ đều giải tán, đồng thời gọi cho các con bạc đã vay tiền đến nói chuyện.

“Bây giờ đi cùng tôi thì số tiền này anh vẫn được cầm về, nếu như không chịu đi thì toàn bộ số tiền hôm nay chỉ là những con chip mà thôi!”

Các con bạc nghe vậy liền có chút sợ hãi, dù sao sòng bạc cũng có thế lực lớn, bọn họ yếu thế hơn nên cũng không dám làm loạn, chỉ đành gật đầu rồi rời đi.

Từng người từng người một đều bị thuyết phục, chẳng mấy chốc đã chẳng còn ai ở phía sau Tần Lâm nữa.

Những con bạc này bên ngoài có vẻ rất đoàn kết, nhưng thực chất đều là vì lợi ích cá nhân, ích kỷ, bọn họ còn không quen biết lẫn nhau thì làm sao có thể đoàn kết được đây?

Diêu Tinh Huy tách từng người một ra, sau đó chỉ còn lại hai người Tần Lâm và Liễu Tiểu Cường.

Liễu Tiểu Cường cảm thấy có gì đó không đúng, bèn nhỏ giọng nói.

“Anh rể, có gì đó không đúng”.

Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng càng ngày càng có nhiều tên côn đồ vây quanh nhìn chằm chằm về phía họ.

Tần Lâm đã thắng hơn một tỷ chip trên bàn, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là chip chứ không phải tiền mặt, muốn lấy được tiền mặt thì phải đợi sòng bài đổi mới được.

Diêu Tinh Huy nháy mắt với chú Xương, chú Xương ngay lập tức hiểu ra, sau đó đặt cốc xuống rồi rời đi.

Tần Lâm nhìn thấy chú Xương đi khỏi, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, xem ra bọn họ muốn ra tay rồi đây.

Diêu Tinh Huy dẫn theo vài người bao vây Tần Lâm lại, ai nấy đều cầm theo một cây gậy ngắn.

Đây là thành phố Magau, những ông chủ sòng bạc này đều là người có lai lịch và vô cùng tàn nhẫn, vậy nên bình thường sẽ không có ai dám gây chuyện ở đây.

Liễu Tiểu Cường cau mày, có chút căng thẳng, cậu ta nhẹ nhàng kéo áo Tần Lâm, sau đó lùi về sau vài bước.

“Anh rể, bọn họ đông lắm đấy”.

Tần Lâm cười nhạt: “Người đông thì có tác dụng gì chứ”.

Nói xong, Tần Lâm vẫn ngồi trên ghế, ngay lập tức xoay người lại.

Đồng thời Diêu Tinh Huy cũng tiến lên phía trước, sau đó cười nói.

“Người anh em, thắng cũng không ít nhỉ? Giở trò à?”

Tần Lâm cười khẩy: “Ông là ông chủ mà không thể chịu thua được sao? Người khác thua thì được, nhưng thắng lại bảo là giở trò?”

Diêu Tinh Huy cười nhạt: “Câu này cậu nói sai rồi, nếu như cậu thắng bình thường thì tôi sẽ thả cậu đi”.

“Nhưng cậu lại thắng quá đậm, đặt toàn bộ đều là con báo, cậu coi tôi là kẻ ngốc sao?”

Những gì Diêu Tinh Huy nói đều là thật, nếu như Tần Lâm khiêm tốn một chút thì đương nhiên anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Thậm chí còn có thể chia ngày ra để kiếm, mỗi lần thắng khoảng vài chục triệu thì sòng bạc cũng sẽ không lên tiếng làm gì.

Nhưng Tần Lâm lại dùng cách tự tìm đến cái chết này, hơn nữa còn giúp những con bạc kia cùng thắng, vậy thì sòng bạc sao lại có thể đồng ý được đây?

Diêu Tinh Huy nói với nụ cười trên môi.

“Thực ra tôi rất tò mò, rõ ràng là cậu vẫn có thể khiêm tốn mà thắng được tiền, nhưng tại sao cậu phải tỏ ra kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ cậu cho rằng Diêu Tinh Huy tôi không làm được gì cậu sao?”

Tần Lâm cười nhạt, nói.

“Ông nói đúng rồi đấy”.

“Ông là ai tên gì, tôi không hề có hứng thú”.

“Nhưng có một điều ông nói đúng, đó chính là ông không thể động vào tôi được”.

Nói xong, Tần Lâm liền đứng lên: “Không phải bởi vì ông không đủ tư cách, mà bởi vì ông không có thực lực”.

Diêu Tinh Huy cười khẩy: “Vậy tôi sẽ để cho cậu thấy được tôi có thực lực hay không!”

Nói xong, Diêu Tinh Huy rút súng nhắm vào đầu Tần Lâm, còn đám côn đồ xung quanh lại lao về phía anh.

Bọn họ ít nhất có khoảng mấy chục người, nhưng Tần Lâm chỉ có hai, bọn họ hoàn toàn lấn át về số lượng.

Nhưng sắc mặt Tần Lâm không chút thay đổi, đột nhiên ra tay.



Tốc độ của Tần Lâm cực kỳ nhanh, cho dù đối thủ có chĩa súng vào đầu anh thì ông ta cũng sẽ không thể nào kịp phản ứng.

Tần Lâm giữ chặt nòng súng, sau đó bóp mạnh.

Một tiếng ‘rắc’ vang lên, ngón tay của Diêu Tinh Huy lập tức bị gãy, sau đó Tần Lâm nắm lấy cổ tay ông ta rồi nâng lên.

Tất cả mọi người đều như chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, không ai dám nhúc nhích.

Cũng... nhanh quá rồi!

Thân thủ này?

Kỹ năng của Diêu Tinh Huy cũng không kém bất kỳ tên vệ sĩ nào, ông ta vốn là lính đặc nhiệm, cho nên ông ta vô cùng mạnh mẽ và có khả năng chiến đấu tốt, không ngờ hôm nay lại bị Tần Lâm bắt được.

Tần Lâm bóp cổ Diêu Tinh Huy, sau đó dùng một tay nhấc bổng ông ta lên.

Sức mạnh đáng sợ này khiến cho những người khác phải tránh xa.

“Đừng động vào ông chủ của chúng tôi!”

“Mọi người lùi về sau trước đi!”

Tần Lâm bóp cổ Diêu Tinh Huy với nụ cười nhạt trên môi, bình thường anh trông rất vô hại, nhưng bây giờ lại hệt như một ác quỷ.

Hai tay Diêu Tinh Huy ôm lấy cổ mình, sắc mặt tím tái, hai chân giãy giụa một cách yếu ớt.

“Xin cậu... tha cho tôi...”

Diêu Tinh Huy đã cố gắng hết sức để nói ra những lời này.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK