Chương 707: Stent tim*
*Stent tim: Quy trình đặt stent được gọi là phẫu thuật tạo hình mạch vành. Đây là quy trình phẫu thuật ít xâm lấn được thực hiện khi bệnh nhân được gây tê cục bộ.
Mọi người đều đồng ý với Vương Bác Luân, tỷ lệ năm mươi phần trăm là rủi ro quá cao, hơn nữa đây chỉ là dựa trên lý thuyết mà thôi.
Nếu như thao tác thực tế, nói không chừng sẽ còn phải gặp khó khăn nhường nào nữa.
Một khi xảy ra chuyện thì xác suất này sẽ còn thấp hơn nữa.
Một là có thể sống an toàn trong vòng ba năm, hai là xác suất sống sót ít hơn một nửa, rốt cuộc nên chọn thế nào đây, đương nhiên thường thì người ta sẽ chọn cái đầu tiên.
Ít nhất sống được ba năm, trong ba năm này còn có chút hy vọng.
Tần Lâm nghe xong liền cười nhạt: “Xác suất phẫu thuật thành công hay không không thể dựa vào bệnh tình mà chẩn đoán được, là do y thuật của ông không đủ tốt, nếu kỹ thuật khá thì sẽ trúng vào năm mươi phần trăm sống sót này, tức sẽ trở thành một trăm phần trăm”.
Anh vừa dứt lời, cả phòng cấp cứu đột nhiên trở nên im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía Tần Lâm và Vương Bác Luân với vẻ mặt kinh ngạc, tên nhóc này là ai, không nói mấy câu động trời thì chết à!
Y thuật của Vương Bác Luân không tốt?
Vương Bác Luân là chuyên gia của cả nước, đặc biệt là trong lĩnh vực stent tim còn thuộc top thế giới.
Có rất nhiều bài báo học thuật được dịch và sử dụng bởi người nước ngoài, ông ta vô cùng có uy quyền, không ai có thể làm lung lay vị trí đó.
Lời nói của Tần Lâm thật sự rất mạo phạm, chắc sắp có kịch hay để xem rồi đây.
Sắc mặt Vương Bác Luân trở nên nghiêm trọng, sau đó chuyển sang vẻ khinh thường rồi nở một nụ cười chế giễu.
Con người chính là như vậy, khi bị ai nói mình không giỏi về thứ sở trường, thì sẽ thẹn đến hóa giận.
Nhưng bị người khác châm chọc về thứ mình giỏi, đương nhiên sẽ phải tức giận.
Vương Bác Luân nghe Tần Lâm nói y thuật của mình không tốt, trong lòng không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy nực cười và có chút thú vị.
“Mới có tí tuổi đã không biết trời cao đất dày là gì, y thuật của tôi không tốt sao? Vậy ý cậu là y thuật của cậu tốt sao? Cậu có biết ông Mã bị bệnh gì không? Có thể chỉ rõ ra không nào?”
Vương Bác Luân là bác sĩ điều trị chính của Mã Giang Hà, đã từng khám bệnh nhiều lần cho Mã Giang Hà, vài năm trước cũng là chính Vương Bác Luân đã làm phẫu thuật đặt stent tim cho ông ấy.
Nhiều năm trôi qua vẫn đến chỗ ông ta để khám, vậy nên Vương Bác Luân hiểu rất rõ cơ thể của Mã Giang Hà, đương nhiên cũng sẽ biết rõ bệnh tình của ông ấy.
Một bác sĩ Đông y nhỏ bé như Tần Lâm, chỉ dựa vào chút thời gian ít ỏi bắt mạch, căn bản không thể nào nhìn ra được bệnh gì, chỉ dựa vào mỗi cái mồm thì đương nhiên sẽ bị người khác chê cười.
Trên mặt Vương Bác Luân lộ ra vẻ chế giễu, như đang chờ xem trò cười của Tần Lâm.
Tần Lâm nghe xong, liền hừ lạnh một tiếng.
“Ông muốn kiểm tra tôi à? Bệnh tình này chẳng phải quá đơn giản hay sao?”
“Cách đây bảy tám năm, bệnh nhân đã được phẫu thuật đặt stent tim, nhưng công nghệ của stent tim lúc đó tương đối kém, toàn dùng các sản phẩm keo silicon cứng”.
“Stent đi vào động mạch để đỡ cho mạch máu, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng về lâu dài, độ mềm của stent càng ngày càng kém, độ cứng lại tăng lên”.
“Khi bệnh nhân già đi, các mạch máu dần cứng lại, giữa stent sẽ xuất hiện sự hao mòn, lúc đầu stent có tác dụng giúp tim phục hồi chức năng, nhưng lại làm ảnh hưởng đến hoạt động của tim”.
“Mặc dù công nghệ ngày càng tiên tiến, nhưng bệnh nhân đã lớn tuổi, rủi ro phẫu thuật sẽ càng cao, dẫn đến rủi ro khi thay stent lại càng lớn nên không thể nào dễ dàng tiến hành phẫu thuật, chỉ có thể để bệnh nhân chờ chết mà thôi”.
Tần Lâm nói một cách rõ ràng và mạch lạc, ngay cả những người không biết về y thuật cũng có thể hiểu được.
Tần Lâm nói vô cùng hợp lý và có cơ sở, thật khó để người khác nghi ngờ là anh nói sai.
Sắc mặt Vương Bác Luân chợt thay đổi, sau đó chau mày.
“Sao cậu lại biết?”
Trong mắt Vương Bác Luân, Tần Lâm chỉ bắt mạch mà thôi, không thể nào hiểu rõ mọi thứ như thế được, đặc biệt là trong phẫu thuật khoa ngoại của Tây y, trừ khi được tận mắt nhìn thấy quy trình phẫu thuật, giấy xét nghiệm hoặc phim CT thì cũng mới có thể nhận biết được bệnh nhân bị vấn đề về tim mà thôi.
Tần Lâm chỉ bắt mạch có một cái, lại có thể đạt trình độ cao như vậy sao?
Tần Lâm điềm đạm nói: “Những gì ông biết, tôi đều biết cả, còn có một số thứ ông không biết, nhưng tôi lại biết”.
“Ở động mạch phía trên tâm thất trái của bệnh nhân xuất hiện một vết loét nhỏ, vết loét này tuy không có vẻ nghiêm trọng lắm, cơ thể người bình thường vẫn có thể tự lành được trong một khoảng thời gian ngắn”.
“Nhưng trong phần tim của bệnh nhân lại có một cây stent, stent tiếp xúc với vết loét nên vết loét đó mới không thể tự lành được”.
“Nếu cứ kéo dài, e rằng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cho bệnh nhân, ông có chắc là sẽ sống được ba năm không?”
Sắc mặt Vương Bác Luân thay đổi, chợt chau mày.
“Vết loét? Tại sao cậu lại biết trong người bệnh nhân có vết loét? Tôi thậm chí còn không nhìn ra, sao cậu lại có thể?”
Tần Lâm cười khẩy: “Với y thuật của ông, đương nhiên sẽ không thể nhìn ra được, đối với Tây y, ông sẽ không bao giờ phát hiện ra có vết loét trên tim, trừ khi kiểm tra bằng cách phẫu thuật, ngoại trừ vết loét quá lớn mới có thể phát hiện ra”.
Lời Tần Lâm nói khiến cho tất cả mọi người đều im lặng như tờ, không ai dám phản bác.
Thanh niên này lợi hại thật!
Tuy Tần Lâm không già dặn lắm nhưng cách nói chuyện lại rất thẳng thắn, nói đâu trúng đó.
Tần Lâm khiến cho Vương Bác Luân không thốt nên lời, rõ ràng ông ta là chuyên gia, nhưng bây giờ người đáng tin hơn cả lại là Tần Lâm...
Bây giờ mọi người đều tin tưởng Tần Lâm, ngay cả Vương Bác Luân cũng bị Tần Lâm làm cho không nói nên lời, sau đó ông ta nói một cách hậm hực.
“Vậy cậu làm đi! Nếu như xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!”
Ngay khi Vương Bác Luân vừa dứt lời, bà Mã đột nhiên lên tiếng.
“Đợi một chút! Tôi đã mời đến một người khác!”
Vương Bác Luân và Tần Lâm đều sững ra.
“Mời ai?”
“Tần đại sư!”
Tần Lâm: ....
Tần đại sư đang ở ngay trước mặt bọn họ, còn đi đâu mời Tần đại sư nữa chứ?
Tần Lâm liền hỏi: “Bà có chắc là Tần đại sư không?”
Bà Mã vô cùng phấn khích: “Chắc chắn, bạn tôi đã giúp tôi liên lạc, chắc mọi người cũng đã nghe qua cái tên Tần đại sư rồi chứ, y thuật vô cùng lợi hại, có thể nói là đứng đầu cả nước, trước mắt mọi người đừng làm gì cả, cứ đợi Tần đại sư đến”.
So với một anh chàng vô tình chạm mặt ở trung tâm mua sắm như Tần Lâm, thì bà Mã lại có lòng tin với uy danh của Tần đại sư hơn.
Mặc dù bà ấy không hề biết Tần đại sư là ai, nhưng ba chữ ‘Tần đại sư’ lại nổi như cồn, ngay cả những người không thuộc giới Đông y cũng biết rằng y thuật của Tần đại sư rất giỏi, lại còn là bác sĩ trưởng của đại hội Đông y và đứng đầu cả nước.
Nếu để anh ra tay, chắc chắn sẽ cứu sống được Mã Giang Hà.
Tần Lâm bất lực lắc đầu, lẽ nào lại có người giả mạo nữa sao?
Sau vài phút, bỗng có một quý ông trẻ tuổi bước ra khỏi thang máy, đeo kính, mặc áo khoác, trông khá bảnh bao, xem ra người này vô cùng đẹp trai.
Ở sau còn có hai vệ sĩ.
“Vị nào là bà Mã? Tôi họ Tần”.
Bà Mã ngay lập tức nở nụ cười trên môi.
“Tôi là bà Mã, Tần đại sư, chắc chắn cậu là Tần đại sư rồi!”
Người thanh niên gật đầu rồi nói.
“Bệnh nhân ở đâu, để tôi đi xem thử”.
Không thể không khen, người đàn ông này diễn rất tốt, sau khi bước vào liền bày ra bộ mặt nghiêm túc, như thể đang có chuyện gì đó hết sức nghiêm trọng.
Đeo kính, trông vô cùng ôn như, hẳn là một đại cao thủ, thoạt nhìn trông giống hệt như một người có hiểu biết.
Hơn nữa, vào phòng là để thăm bệnh nhân, thể hiện rõ việc lương y như từ mẫu.
Nếu không phải Tần Lâm biết hắn là kẻ mạo danh, e rằng anh cũng sẽ tin tưởng mất.
Người đàn ông đeo kính đi đến chỗ bệnh nhân, bắt mạch một chút, bày ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Các bác sĩ và y tá xung quanh đều nhất thời trở nên hưng phấn, bọn họ thay nhau chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
“Tần đại sư đến bệnh viện của chúng tôi rồi! Lần này đích thân anh ấy ra tay luôn, cuối cùng cũng được nhìn thấy Tần đại sư thật sự rồi!”
“Tần đại sư sắp chữa bệnh rồi, có ai đến xem không, bây giờ tôi livestream nhé!”
-----------------------