Chương 1042: Sợ đến mức này
“Mau chạy đi! Nếu không sẽ không kịp đâu, Đông Tuyết, chạy đi!”
Dương Lê Lê lo lắng nói.
“Từ chỗ này có thể nhảy từ tầng thượng xuống”.
“Anh Tần, chúng ta mau đi thôi!”
Vương Đông Tuyết xao động bởi những điều Dương Lê Lê nói, cô sợ anh Tần sẽ gặp nguy hiểm.
“Không sao, binh đến thì tướng ngăn, nước tràn thì lấy đất chặn”.
Tần Lâm cười nói.
“Cậu còn là đàn ông không hả? Biết rõ có nguy hiểm mà không chạy, chúng ta mau đi thôi Đông Tuyết, em là con gái, nhỡ cậu ta không bảo vệ được em thì xong đời đấy”.
Dương Lê Lê nói.
“Tôi nói không sao là không sao”.
Tần Lâm cau mày nói, cái cô Dương Lê Lê này đúng là lắm lời, nhưng suy cho cùng thì cũng có ý tốt, nhưng điều này không che giấu được sự thật cô ta đã hãm hại Vương Đông Tuyết.
“Anh Tần, anh không đi thì em cũng không đi!”
Vương Đông Tuyết kiên quyết nói.
“Được”.
Tần Lâm vỗ nhẹ đầu Vương Đông Tuyết rồi nói.
“Hai người bị ngu à? Lát nữa Vương Mãn Thương đến thật thì có chạy bằng mắt, tất cả sẽ gặp nguy, đặc biệt là em đấy Đông Tuyết à, thân là con gái, bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho em đâu”.
Dương Lê Lê nghiến răng nói, cô ta muốn chuộc lại lỗi lầm, nhưng đối phương lại không chấp nhận, tên này cũng ngông cuồng quá rồi đấy nhỉ?
“Cậu cứ ra vẻ đi, để tôi xem cậu vênh váo đến bao giờ, Đông Tuyết ở cùng cậu chắc chắn sẽ chịu thiệt, đừng trách tôi không nhắc nhở, lát nữa muốn chạy cũng không kịp đâu”.
Vương Đông Tuyết làm lơ, anh Tần không đi thì cô cũng không đi, cho dù có chết cũng phải chết cùng anh.
“Vào đi”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói, lúc này Long Ích Huy đẩy cửa vào.
“Ông đến rồi”.
“Tần đại sư, không biết......”
“Ngồi xuống di”.
Tần Lâm nói.
Long Ích Huy ngập ngừng có điều muốn nói, nhưng Tần đại sư bảo ngồi xuống thì ông ta ngồi, không dám nói gì nữa.
“Tôi còn tưởng là đại ca Vương, tên họ Tần kia tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà không biết điều, mặc dù trước đây tôi có chút thành kiến với Đông Tuyết nhưng dẫu sao tôi cũng là chị họ của con bé, tôi không muốn nhìn thấy Đông Tuyết xảy ra chuyện, cậu gọi ông này đến thì có ích gì chứ? Vừa nhìn là biết chỉ được cái mã chứ không có tài cán, cậu nhìn xem, ấp a ấp úng, nói chẳng ra câu”.
Dương Lê Lê nhìn Long Ích Huy rồi nói.
Long Ích Huy đỏ ửng mặt, nhưng đây là người của Tần đại sư nên ông ta không dám làm gì.
Tần Lâm cười khẩy không đồng ý, vẻ mặt Long Ích Huy nghiêm nghị, dè dặt thận trọng, ông ta cũng không biết người đàn bà hống hách này là ai, trông có vẻ là nữ côn đồ, đến Tần đại sư còn chưa lên tiếng, ông ta chắc chắn không dám nhiều lời.
“Chị họ, chị bớt nói hai ba câu đi được không”.
Vương Đông Tuyết trầm giọng nói.
“Chẳng phải chị cũng vì tốt cho em sao? Em nhìn cái dáng vẻ sợ sệt, lo lắng của tên kia đi. Người còn chưa đến mà đã bị dọa thành ra thế này rồi, đây là người giúp đỡ mà cậu tìm đến à? Tên họ Tần kia, cậu đang hại Đông Tuyết đấy. Cậu vì sĩ diện của người đàn ông mà để Đông Tuyết ở đây cùng mình, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ áy náy cả đời. Nếu thực sự thích Đông Tuyết thì nên để con bé rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt”.
Dương Lê Lê bực bội nói.
Cô ta quan sát Long Ích Huy từ đầu tới chân.
“Mồ hôi đầm đìa, sợ hãi thành ra thế này, cậu nhìn đi, người như này thì có ích gì chứ?”
Long Ích Huy sợ hãi tới mức không dám nói gì, thầm nghĩ trong lòng: “Chị đại à, chị có thể bớt nói vài ba câu được không? Mồ hôi đầm đìa đã là gì, đũng quần tôi ướt hết rồi đây này”, bây giờ Tần đại sư không lên tiếng mới là điều ông ta sợ nhất.
Căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ, Long Ích Huy như ngồi trên đống lửa.
“Ông nhìn cái gì? Nói ông đấy, người còn chưa đến mà run cầm cập rồi, nhát cáy như này mà cũng đòi ra vẻ sao?”
Dương Lê Lê trừng mắt nhìn Long Ích Huy, sắc mặt vô cùng u ám.
“Bịch”.
Một tiếng động lớn vang lên, Vương Đông Tuyết và Dương Lê Lê sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Cánh cửa bị đạp mở tung ra, một tên cao to vạm vỡ tay cầm cây gậy, mặt có vết sẹo do dao chém, khóe miệng thiếu răng, đây chính là Vương Mãn Thương, người trong giới hay gọi hắn là Chuột Hang.
“Là thằng chó nào to gan dám động vào người của ông, mau ra đây để tao xem mày có mấy cái mắt”.
Vương Mãn Thương phẫn nộ trừng mắt lướt nhìn xung quanh, bỗng nhiên mặt biến sắc! Vãi chưỡng là ông chủ Long!
Chết mẹ!
Thực sự là ông chủ Long!
“Đại ca, là thằng này, nó đánh nhau giỏi lắm, mấy tên đàn em của chúng ta đều bị nó hạ gục, anh xem phải xử lý thế nào”.
Vương Lượng nghiến răng nói, dương dương đắc ý, có đại ca chống lưng, gã còn sợ gì chứ.
“Thằng chó chết, đứng ra đây cho tao!”
Vương Lượng chỉ vào mặt Tần Lâm.
“Còn tìm người giúp đỡ ư? Mày tưởng thằng này có thể là đối thủ của anh em tao sao? Đại ca tao ở đây, phải biết thân biết phận nghe chưa? Bây giờ mau quỳ xuống xin lỗi, dập đầu nhận sai rồi ngoan ngoãn đưa tiền ra đây”.
Vương Lượng hai tay chống hông, vênh vênh váo váo.
“Còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận tội! Đây là cơ hội cuối cùng của các người”.
Tần Lâm và Long Ích Huy còn chưa nói gì, Dương Lê Lê đã khẽ quát một tiếng.
Trong phút chốc sắc mặt của Vương Mãn Thương tái mét lại, ông chủ Long ở đây hắn ta làm gì có quyền lên tiếng chứ.
Thằng ranh con này sao mày lại đắc tội với ông chủ Long chứ, muốn chết phải không? Cho dù là vậy thì cũng đừng kéo theo tao được không?
Lời này là Dương Lê Lê nói với Tần Lâm và Long Ích Huy, nhưng lại lọt vào tai Vương Mãn Thương, chẳng phải là đang nói hắn sao?
Vương Mãn Thương quỳ phụp xuống trước mặt Tần Lâm và Long Ích Huy.
Vương Lượng ngớ người ra, mông lung không hiểu gì.
“Đại ca, sao anh lại quỳ xuống? Cô ta nói hai bọn nó”.
Vương Lượng vội nói.
“Đúng vậy, tôi nói hai bọn họ, không phải nói đại ca”.
Toàn thân Dương Lê Lê run rẩy, không ngờ tiếng quát nhẹ của mình lại khiến Vương Mãn Thanh sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
“Đúng đấy đại ca, có phải anh không được thoải mái chỗ nào không? Là đùi hay bắp chân?”
Vương Lượng đỡ Vương Mãn Thương, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
“Cô còn nhìn cái gì hả? Mau đỡ đại ca dậy”.
Vương Lượng tức giận trách móc.
“Được”.
Dương Lê Lê gật đầu lia lịa.
“Các người mau quỳ xuống cho tôi, có nghe thấy không, còn không quỳ nữa là không kịp đâu”.
Nói xong hai người đến dìu Vương Mãn Thương dậy nhưng không tài nào đỡ nổi, cuối cùng Vương Lượng phải dùng hết sức mới dìu hắn ta dậy được.
“Đại ca, em khỏe đúng không, hi hi hi”.
Vương Lượng cười ha ha nói.
“Con mẹ mày!”
Vương Mãn Thương cầm cây gậy trong tay đập vào đầu Vương Lượng, máu chảy đầm đìa, gã cắn răng chịu đựng, đau đến mức khóc cha khóc mẹ, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
-----------------------