Cô gái da thú vừa chạy vừa ngoảnh đầu, dù sao cũng có Tần Lâm chặn đám gấu tuyết kia nên lúc này cô không cần lo lắng gì, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa.
Cô không còn lựa chọn nào ngoài nhanh chóng lao về phía trước, hy vọng có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Sau khi mất đi một cánh tay hỗ trợ là cô gái da thú, Tần Lâm hiện giờ đã không còn sức lực đánh trả, hoàn toàn rơi vào thế bị động chịu đòn.
Tần Lâm nghiến răng, cố gắng chống đỡ, có Thất Tinh Long Uyển trong tay, anh vẫn có thể cầm cự thêm chút nữa.
Thấy cô gái áo da thú đã biến mất khỏi tầm mắt, Tần Lâm biết đã đến lúc anh phải tìm đường chạy rồi, cứ tiếp tục ở đánh nhau với đám gấu tuyết này thì chỉ tổ thành bữa tối của bọn nó.
Chạy trốn không phải chuyện mất mặt gì, dù sao thì đám to xác này cũng là kẻ ăn thịt người không nhả xương.
Tần Lâm đuổi theo hướng cô gái áo da thú, bước chân vững vàng, anh chạy nhanh như bay, đám gấu tuyết đằng sau cũng bám riết không buông, khó khăn lắm mới kiếm được bữa tối ngon như vậy, nếu để tuột mất thì tiếc lắm.
Vì thế bọn chúng tiếp tục liều mạng muốn ép Tần Lâm và cô gái áo da thú vào chỗ chết, ham muốn thức ăn của bọn chúng mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Bốn con gấu tuyết cũng nhìn ra/đoán được ý đồ của Tần Lâm, chính là để cô gái kia chạy trước còn anh sẽ chạy theo sau, như thế hay người mới có hy vọng sống tiếp, nếu không, cô gái kia không phải đối thủ của gấu tuyết, bị bọn chúng dày vò căn bản không có sức chống lại.
Tần Lâm thấy khoảng cách giữa đám gấu tuyết và mình ngày càng gần, bởi vì bọn họ đang trên đỉnh núi, hơn nữa anh cũng đã thấm mệt, đấu với sức mạnh của thiên nhiên, Tần Lâm biết trình độ mình đến đâu, anh không muốn chết ở đây.
Không lâu sau, Tần Lâm đã đuổi kịp cô gái áo da thú, lúc này đám gấu tuyết cũng bám riết không buông, hai bên luôn duy trì khoảng cách ba mươi mét.
Nếu Tần Lâm không phải cao thủ thất mạch, thì đã sớm chết không có chỗ chôn rồi, trước mắt đống tuyết cao đến thắt lưng bọn họ chính là chướng ngại lớn nhất, nhưng với đám gấu tuyết thì chẳng khác gì với mặt đất bằng phẳng, hai bên đấu nhau một mất một còn, cho dù tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh nhưng vẫn bị hạn chế rất nhiều.
“Grừ, grừ...”
“Grừ...”
Tiếng gầm gừ chói tai không ngừng vang lên, cô gái áo da thú quay đầu nhìn thấy bọn chúng đang đuổi tới thì cảm thấy vô vùng tuyệt vọng.
“A...”
Cô gái áo da thú kinh hãi kêu lên, đêm tối mịt mù, cô ấy không thể ngờ bản thân lại rơi vào rãnh băng đông cứng.
Đồng tử Tần Lâm co lại, bật người xông đến nắm lấy cánh tay của cô gái, nhưng bản thân cũng bị cô ấy kéo xuống.
Cơ thể hai người không ngừng rơi xuống, rãnh băng rộng khoảng hơn hai mươi mét, nếu nhìn thấy trước thì chắc chắn có thể nhảy qua, nhưng vì là ban đêm không có phòng bị gì, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy, làm sao cô gái áo da thú có thể tính đến những điều này chứ.
Rãnh băng khá sâu, giống như một vực thẳm vậy.
Sắc mặt Tần Lâm vô cùng u ám, túm chặt lấy cô gái áo da thú, một tay kia rút kiếm đâm vào vách đá, làm chậm tốc độ rơi, trong phút chốc, Tần Lâm dùng toàn bộ sức lực đâm mạnh kiếm vào vách đá, Thất Tinh Long Uyên hoàn toàn lút cán vào vách đá.
Lúc này, cơ thể hai người cũng dính sát vào nhau, Tần Lâm một tay ôm chặt eo cô gái áo da thú, tay kia nắm chặt chuôi kiếm, hai người đều vô cùng hoảng loạn, chưa thể bình tĩnh lại, nếu rơi xuống vực sâu này, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
“Grừ, grừ....”
Bốn con gấu tuyết không ngừng gầm gừ xuống rãnh băng, nhưng bọn chúng chỉ có thể không cam lòng mà lui lại.
Con người rơi xuống đó chắc chắn đã thịt nát xương tan rồi, nhưng bọn chúng lại mất đi bữa tối thịnh soạn.
Những tiếng gầm tức giận và không cam tâm vang vọng khắp núi, Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng coi như đã thoát khỏi miệng gấu, nhưng bọn họ bây giờ lại đang rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh