Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 600: Đập bàn

Tần Lâm cười nói.

“Không sao”.

Cho dù không có kim bạc thì Tần Lâm vẫn còn cách khác.

Cách thức của Tần Lâm vượt trội hơn hẳn so với mấy cái trò gian lận cũ rích kia.

Lại thua thêm ba trăm triệu nữa, giám đốc cũng cảm thấy lo lắng rồi, đây là cơ hội cuối cùng, đã vượt quá một tỷ rồi, nếu thua thêm một ván nữa, e rằng phải báo ngay cho ông chủ thôi.

Chú Xương hít sâu một hơi, nhưng lần này lại không cảm thấy quá áp lực.

Vì là xúc xắc điện tử nên ông ta cũng không cần dùng thủ đoạn gì quá đặc biệt, chỉ cần biết che mắt một chút, đừng để mọi người nhìn thấy là được.

Chú Xương cầm chiếc cốc lên và bắt đầu lắc, âm thanh của xúc xắc có hơi khác so với lúc trước, nhưng may là chú Xương đã sớm có chuẩn bị, mấy lần trước ông ta đã lắc nhiều cách khác nhau, vậy nên âm thanh đương nhiên cũng không tương đồng, dẫn đến lần này mọi người sẽ không thể nhận ra được có gì đó khác lạ.

Vài giây sau, chú Xương đặt chiếc cốc xuống, lần này vô cùng tự tin, trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó nói với Tần Lâm.

“Xin mời đặt!”

Lần này Tần Lâm lại không hề quan tâm việc đặt vào ô nào, bởi vì xúc xắc điện tử có thể điều khiển từ xa ra bất kỳ con số nào, cho dù ông ta không chạm vào cốc cũng có thể thay đổi các mặt số trên xúc xắc.

Tần Lâm vẫn y như lúc đầu, lại đặt mười triệu vào ô con báo.

Những con bạc sau lưng anh lại tiếp tục nhốn nháo đặt theo.

Lần này, ngoài Tần Lâm ra thì còn có một vài người nữa đặt một triệu.

Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sòng bạc của bọn họ sẽ phá sản mất.

Một thắng ba mươi ba, hai người là thắng sáu mươi sáu, ở đây có rất nhiều người đều đặt theo Tần Lâm, thực sự bọn họ cũng không dám tưởng tượng ra điều này.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã đặt xong, những người khác góp vui cũng đang hết sức phấn khích.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trước mặt, không biết liệu Tần Lâm có thể tạo ra kì tích gì không!

Chú Xương cầm cốc lên, đột nhiên nháy mắt về phía camera, sau đó ông ta mở cốc ra, rồi ngay lập tức đập bàn.

Việc đập bàn như vậy sẽ khiến cho mọi người chú ý tới.

Và lúc này nhân viên ở phía sau dùng điều khiển từ xa để điều khiển xúc xắc, khi xúc xắc bị xoay sẽ phát ra một âm thanh nhỏ, chú Xương làm như vậy cốt ý là để che đi âm thanh này.

Song, điều mà chú Xương không thể ngờ tới ngay lúc đập bàn, đó là Tần Lâm cũng đập bàn theo.

Hai người đều đập không quá lớn, đập một phát vô cùng nhanh, chỉ giống như người đang tức giận đập bàn một cái để xả giận mà thôi, hệt như cái kiểu mắng vài câu để xả xui vậy.

Chú Xương cũng không nghĩ nhiều, Tần Lâm đập bàn thì sao chứ.

“Mở!”

Chú Xương sợ sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng mở cốc.

Nhưng khi vừa mở ra thì tất cả đều trở nên nháo nhào!

Ba mặt năm!

Lại là con báo!

Tất cả mọi người đều sôi sục, hò hét và cổ vũ, bọn họ đã lấy lại được những gì đã mất trước đó, điều này thật tuyệt vời, lại thắng vào ô con báo liên tiếp năm lần.

Cho dù chú Xương đích thân ra tay cũng không thể nào ngăn chặn được Tần Lâm!

Nhìn thấy lại là một con báo, Liễu Tiểu Cường đột nhiên hét to lên.

“Anh rể thật tuyệt! Anh rể là ngầu nhất!”

Mấy ván liên tiếp như vậy, rốt cuộc Liễu Tiểu Cường đã bị Tần Lâm thuyết phục rồi.

Vốn dĩ muốn chinh phục được một người em vợ như cậu ta cũng chẳng dễ dàng gì.

Dù sao Liễu Tiểu Cường cũng là phú nhị đại, từ nhỏ điều kiện gia đình đã vô cùng tốt, bây giờ chị gái còn là người giàu nhất cả nước, đương nhiên trong lòng cậu ta vẫn biết được mình có địa vị rất cao, những con cóc bình thường căn bản không thể nào xứng với chị của cậu ta dược.

Hai chân chú Xương mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt xám xịt lại.

Xong rồi, gặp thứ dữ rồi!

Một ván thắng ba trăm triệu, ai có thể chịu nổi chứ?

Hơn nữa không chỉ ba trăm triệu, mà Tần Lâm còn thắng thêm mỗi ván ba trăm triệu nữa, đương nhiên những con bạc khác cũng thắng theo, mỗi lần bọn họ đều là một ăn ba mươi ba nên lúc này con số đã lên vô cùng lớn.

Chỉ mất vài lần, mỗi người bọn họ đều đặt một thắng ba trăm triệu.

Giám đốc hết sức hoảng sợ, sau đó đi xuống lầu, nói nhỏ với Tần Lâm.

“Thưa anh, chúng ta vào phòng nói chuyện nhé?”

Tần Lâm cười nhạt: “Không có hứng thú, hôm nay tôi đang may mắn, tôi muốn chơi thêm vài ván nữa”.

Tần Lâm vừa nói xong, sắc mặt giám đốc liền sa sầm lại.

Mẹ kiếp, có phải may mắn thật không?

Mười người đều có thể nhìn ra được anh đang giở trò, chỉ là không thể nào bắt được mà thôi!

Người của bọn họ lắc xúc xắc, thậm chí còn dùng cả xúc xắc điện tử, nhưng Tần Lâm lại cứ ngồi đó, vẫn có thể kiểm soát được con số của xúc xắc trong cốc, vậy thì có phải quá lợi hại không đây?

Giám đốc cười lạnh, nói với vẻ đe dọa.

“Anh Tần, chúng ta vẫn nên vào phòng nghỉ ngơi đi, anh đừng làm khó cho mấy nhân viên bảo vệ ở đây nữa”.

Vừa dứt lời, Liễu Tiểu Cường lập tức nổi giận.

“Sao nào, người khác thắng tiền lại đòi ra tay à? Sao lúc thua mấy người không thèm quan tâm đi, thắng rồi lại muốn giở trò à? Có phải không có tiền mở nổi sòng bạc rồi không? Mẹ kiếp!”

Liễu Tiểu Cường vốn là công tử bột, có khi nào cậu ta ngán mấy việc như thế này đâu?

Vừa dứt lời, các con bạc khác đều hét lên.

“Sao thế! Hôm nay tôi xem ai dám động vào vị đại ca này!”

“Đúng vậy, để xem bảo vệ của các người đông hay chúng tôi đông, nếu chơi không nổi thì mở sòng bạc làm cái mẹ gì chứ, mau đưa tiền ra đây!”

“Hôm nay các người coi như xong rồi, có ngon thì gọi người đến đây, chúng ta cùng nhau liều một phen!”

“...”

Những con bạc này đã gặt được trái ngọt, bọn họ thắng được nhiều tiền như vậy thì hôm nay nhất định phải đem đi được, nếu không bọn họ cũng sẽ liều mạng ở đây.

Một khi hàng trăm con bạc này bắt đầu ra tay, sòng bạc này chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi.

Tần Lâm cười khẩy: “Nhìn thấy chưa hả, tôi còn chưa thắng đủ, chỉ vừa mới bằng tiền nợ của em vợ tôi mà thôi, bây giờ mới là lúc tôi thắng, tiếp tục đi”.



Nói xong, Tần Lâm tiếp tục đặt vào ô con báo, cả hai tay chú Xương đều run lên bần bật, cho dù có làm gì đi nữa, một khi mở cốc ra thì vẫn là con báo.

Chuyện này thật là quái lạ, trước giờ ông ta chưa từng nhìn thấy qua kĩ năng đánh bạc cao siêu đến như vậy.

Liễu Tiểu Cường vô cùng phấn khích: “Mau lắc đi, có phải không chịu nổi nữa rồi không, sòng bạc lớn như thế này lại chơi không nổi sao, nếu như chuyện này đồn ra ngoài thì làm sao các người kinh doanh được nữa đây? Mau lên!”

Dưới sự thúc giục của mọi người, chú Xương cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục lắc xúc xắc mà thôi.

Giám đốc nhanh chóng gọi điện cho ông chủ, ông chủ là một người họ Diêu, tên Diêu Tinh Huy, là một nhân vật vô cùng quyền lực ở thành phố Magau.

“Ông chủ Diêu , sòng bạc xảy ra chuyện rồi!”

Đầu dây bên kia phát ra âm thanh hổn hển của phụ nữ, Diêu Tinh Huy cũng có chút bực mình.

“Sòng bạc xảy ra chuyện gì?”

“Ông chủ Diêu, có một người đàn ông đến đây thắng tận mấy trăm triệu, nếu như sếp không đến đây, e rằng anh ta sẽ thắng vài tỷ mất!”

“Cái gì! Thắng mấy trăm triệu? Lão Xương đâu, Lão Xương làm trò gì thế!”

“Lão Xương có ra tay rồi nhưng vẫn vô dụng, cách thức của đối phương vô cùng thông minh, căn bản không thể nào nhìn ra gian lận được, xúc xắc điện tử của chúng ta cũng không thể dùng được”.

Diêu Tinh Huy cảm thấy có gì đó không ổn: “Đợi tôi!”

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK