Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Lâm biết rất rõ những người này nhất định là do nhị sư bá tìm đến, cho dù không phải thì ông ta cũng không tránh khỏi liên can.

Lúc trước anh đã liên tục đánh bị thương đệ tử của ông ta, có lẽ lần này ông ta đã thực sự tức giận nên muốn báo thù anh.

Ngay cả Lâm sư huynh cũng đành bất lực, chuyện này đã bị đưa lên Chấp pháp đường, cho nên ngay cả anh ta cũng không thể làm gì được.

Mục đích của Chấp pháp đường là muốn Tần Lâm cúi đầu, khiến anh ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Tần Lâm đương nhiên không phải là người dễ nhịn nhục chịu đựng như vậy, chỉ cần anh nhin không thuận mắt thì anh sẽ không để cho bất kỳ ai xuất hiện trước mắt mình.

“Mau xin lỗi các vị sư huynh đi Tần sư đệ, nếu không thì đệ sẽ phải chịu tội đấy”.

Lâm Trung Nghĩa khuyên bảo can ngăn, dù sao Tần Lâm cũng là sư đệ của anh ta, nếu như anh bị bắt đi như thế này thì thể diện của sư phụ cũng không được dễ coi cho lắm.

Bây giờ Tần Lâm đã trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, hơn nữa người của Chấp pháp đường lại một mực đòi trị tội anh, bây giờ anh đã không còn đường lui nữa rồi.

Lâm Trung Nghĩa không thể đánh bại ai trong ba người này, vậy nên anh ta mới phải xuống nước.

Tần Lâm tỏ ra lạnh lùng không chút sợ hãi khi đối mặt với bọn họ, lúc này bọn họ đang muốn ép anh đến đường cùng, vậy nên mới để ba vị cao thủ của Chấp pháp đường này đến tím anh tính sổ.

"Không cần các người cho tôi mặt mũi, chỉ cần các người tự lo thân mình là được, thật sự đừng ép tôi, có khi tôi sẽ đánh chết các anh đấy”.

“Ha ha ha, thật là nực cười, chỉ dựa vào cậu? Lại còn muốn Chấp pháp đường bọn tôi phải cúi đầu sao? Muốn chết à?”

Tôn Dương Kỳ tức giận nhìn Tân Lâm, ánh mắt như điện, khí thế hừng hực, sát khí ngút trời.

“Tên này cũng quá kiêu ngạo rồi đó? Ăn nói ngông cuồng, lại còn muốn đánh chết bọn tôi sao? Ha ha ha, đúng là quá nực cười”.

“Thằng nhóc ngông cuồng, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí lớn quá nhỉ, không sợ bị gió cắt đứt lưỡi à”.

Có rất nhiều người ở cạnh hóng hớt, Tần Lâm vừa vào núi đã cướp mất miếng ăn của bọn họ, lại còn lếu láo, không coi các sư huynh ra gì nên bọn họ mới vô cùng gai mắt, hận không thể đá anh ra khỏi Côn Luân.

Nhưng cái gọi là sự phẫn nộ của mọi người chẳng qua chỉ là do Chấp pháp đường và Diệp Toàn Cơ bắt tay với nhau mà thôi, hơn một nửa số người bọn họ còn không thèm quan tâm đến chuyện này, bọn họ chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là tu luyện.

Đây là điều mà không ai muốn nhìn thấy, ai ai cũng có trách nhiệm khi đánh Tần Lâm, nhưng nó lại trở thành khẩu hiệu của bọn họ.

Nhưng Tần Lâm cũng không phải kẻ tầm thường, đương nhiên anh sẽ không nhượng bộ, huống chi anh chẳng phải là người có lỗi.

“Muốn đẩy tội cho tôi, muốn tôi tâm phục khẩu phục thì cứ đánh thắng tôi đi”.

Tần Lâm lạnh lùng nói, không phải anh không coi ai ra gì, càng không phải kiêu ngạo, mà là những người này hoàn toàn không đáng để anh tôn trọng.

Nếu muốn bọn họ phục thì chỉ có đánh thắng bọn họ mà thôi!

Nhưng bọn họ đã nhìn lầm người rồi.

Tần Lâm lập tức bay tới, lạnh lùng nhìn tất cả.

"Muốn đánh thì đánh, Tần Lâm tôi sẽ tiếp các người đến cùng! Nếu Chấp pháp đường các người muốn tôi nhận lỗi thì phải xem thử nắm đấm của tôi có chịu không đã”.

Tần Lâm độc đoán ngang ngược không bao giờ lùi bước, ngay cả khi đối mặt với sự khiêu khích của mọi người, anh vẫn bình tĩnh đáp trả.

Nếu Lâm Trung Nghĩa đứng trên cùng chiến tuyến với Tần Lâm thì anh ta sẽ trở thành kẻ thù của cả núi Côn Luân mất.

Mặc dù Lâm Trung Nghĩa cũng muốn bảo vệ Tần Lâm, thế nhưng anh ta không có khả năng này.

Tần Lâm tự đánh giá cao thực lực của mình nên mới không để ai vào mắt, nhưng theo anh ta thấy thì đây mới chính là ngu ngốc.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả thanh danh của sư phụ cũng sẽ bị bêu xấu bởi tên Tần Lâm này, tuy là con trai của ngũ sư thúc nhưng anh không thể muốn làm gì thì làm được, thậm chí còn có rất nhiều sư huynh không bằng lòng với Tần Lâm, anh luôn dựa vào mình là con của ngũ sư thúc nên cậy thế hiếp người, tự coi mình được đối xử đặc biệt.

Lần này Chấp pháp hành chỉ đang muốn ra uy với Tần Lâm mà thôi, Lâm Trung Nghĩa thầm thở dài, anh đã cố gắng hết sức rồi, cho dù sau này sư phụ có nói thì anh ta vẫn có thể đối đáp được.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đã nể mặt mà không chịu, vậy thì tôi sẽ cho cậu toại nguyện, hôm nay tôi sẽ đánh cậu đến mức bò ra đất, xem xem miệng cậu cứng hay quyền tôi cứng hơn”.

Trương Quốc Phong bước tới, đối mặt với Tần Lâm, đằng đằng sát khí.

"Trương sư huynh, huynh phải dạy cho cậu ta một bài học, đệ tử Côn Luân chúng ta không phải ăn chay đâu”.

"Xử cậu ta là xong, đừng để cho cậu ta có cơ hội lật mình, nếu không thì các sư huynh đệ chúng ta sẽ bị cậu ta dắt mũi mất?”

Có rất nhiều người hò hét phía sau, nhưng cũng có người không thèm quan tâm, bọn họ đều hy vọng Tần Lâm có thể bị phạt, coi như đã vừa lòng bọn họ.

Trận chiến quyết định với Tần Lâm sắp xảy ra, bây giờ Tôn Dương Kỳ, Trương Quốc Phong và Vương Toàn Quý đã rất háo hức muốn chiến một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK