Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tứ gia nói: "Gọi người đi, gọi người của chúng ta ở xung quanh đây tới".

Cái bàn vỡ thành bột mịn, người vây xem nhìn mà trong lòng run sợ, ngược lại là Lâm Mộng Đình ngồi ở chỗ đó vẫn bình tĩnh, tao nhã.

"Vinh thiếu gia, anh làm hỏng đồ vật thì phải đền".

Vinh Quảng Kiệt vừa tức vừa giận, cười như điên đáp: "Hahaha, đền? Dù tôi có đập nát cả cái cửa hàng này, cô xem ông ta có dám làm tôi đền hay không? Con đàn bà thối tha, cũng không hỏi thăm xem bố nuôi tôi là ai, dám nhục mạ ông ấy, cô quả là không muốn sống nữa. Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, buổi tối hôm nay đi theo tôi, ngày mai tôi dẫn cô đến dập đầu xin lỗi bố nuôi tôi, ông ấy là người lớn có lòng bao dung lớn, hẳn là sẽ không trách cô".

"Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý? Haha, cô cho rằng cô là ai? Bản thiếu gia muốn ngủ cô là để mắt đến cô. Cô không đồng ý thì sao chứ, tôi sẽ cho cô biết, bây giờ tôi đè cô ra làm ngay trước mặt mọi người nơi này, cũng không ai dám nói nửa câu phàn nàn!"

Dứt lời, hắn ta cười âm hiểu, lại gần Lâm Mộng Đình. Ánh mắt hắn ta như thể muốn lột sạch Lâm Mộng Đình.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người nói: "Trời ạ, thứ không biết chết sống từ nơi nào tới vậy, dám ngủ với chị tôi? Cũng không hỏi thăm xem anh rể của tôi là ai!"

Theo tiếng nói nhìn lại, hai thiếu niên đang bước tới.

Cửa tiệm đã vây đầy người, nhưng không thấy hai thiếu niên này dùng sức đẩy dòng người ra, cứ thế tự nhiên đi đến, như nước qua khe hở, nhẹ nhõm nhởn nhơ.

Lâm Mộng Đình thấy bọn họ tiến đến, cười nói: "Hai người các em đi dạo hết Phan Gia Viên rồi đi, lâu như vậy mới về, chậm chút nữa là bà chị này bị người ta ức hiếp".

Lâm Vân nhìn Vinh Quảng Kiệt và mấy tên đàn ông vạm vỡ hắn ta mang tới, nói: "Ấy chà, sớm biết thì em nên đi dạo thêm lát nữa, mấy cọng hành này cọng nào lại gần người của chị thế!"

Lâm Vân đứng đó ríu ra ríu rít, Nghiêm Cẩn sau lưng cậu ta chỉ gọi một tiếng "chị họ" liền không nói gì nữa.

Lâm Mộng Đình gật gật đầu với Nghiêm Cẩn, nói với Lâm Vân: "Vậy em lại đi dạo đi".

Lâm Vân cười hì hì: "Khó mà làm được, nhỡ chị trở về thổi gió vào tai anh rể nói chúng em ham chơi, chúng em chết chắc luôn. Được rồi, mấy cọng hành này giao cho bọn em đi".

"Các em định làm thế nào?", Lâm Mộng Đình cười hỏi.

"Nhổ chứ sao", Lâm Vân hời hợt đáp.

Mọi người tò mò nhìn hai thiếu niên không coi ai ra gì đứng nói chuyện phiếm.

Vinh Quảng Kiệt như thể chịu sỉ nhục, tức anh ách nói: "Thằng quỷ nhỏ từ đâu tới, cút ra ngoài cho tao!"

Người hắn ta dẫn tới xông lên, chuẩn bị bắt lấy Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

Nhưng tất cả mọi người đều giật mình, toàn bộ đám đàn ông vạm vỡ này đều ngã lăn quay ra đất, rầm rì, không bò dậy nổi, thoạt nhìn bị thương rất nặng.

Không ai nhìn rõ bọn họ ngã xuống đất như thế nào.

Mà Lâm Vân quay mặt về phía Vinh Quảng Kiệt, lạnh giọng nói: "Anh gọi tôi là thằng quỷ nhỏ?"

Vinh Quảng Kiệt không biết hai thằng quỷ thoạt nhìn vẫn chỉ là học sinh trung học xuất hiện từ chỗ nào, lại dám đến phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.

Nhìn mấy tên tay chân ngã dưới đất, Vinh Quảng Kiệt nhíu nhíu mày.

Mặc dù mấy tên này không phải là cao thủ, nhưng cũng là người luyện võ, người bình thường hoàn toàn không thể lại gần người. Nhưng Lâm Vân vừa ra tay đã đánh đổ cả bốn người.

Người bên ngoài không nhìn được Lâm Vân ra tay thế nào, Vinh Quảng Kiệt lại thấy rõ.

Thằng này dùng tay điểm huyệt, ra tay cực nhanh, ngăn chặn huyệt đạo của bốn người, tổn thương không lớn nhưng vô cùng đau đớn.

"Ồ, thằng kia công phu cũng không tệ đấy, học với ai?", Vinh Quảng Kiệt hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK