Rất nhanh các đạo sĩ đã bày ra Thất Tinh Du Long Trận. Bảy người ở giữa đứng yên tại một vị trí bao vây xung quanh Mã Sơn, bên ngoài còn có hai người di chuyển ở hai bền như đầu rồng đuôi rồng.
Trận pháp vừa hình thành, bảy người phối hợp với nhau không ngừng di chuyển, trong tay còn có pháp khí, kiếm gỗ đào hô mưa gọi gió, kính bát quái tạo sấm sét, trong phút chốc trong trận đã cuồn cuộn gió mưa.
Mặc dù Mã Sơn biết bộ Võ, thân hình như quỷ mị, nhưng anh ta không hiểu trận pháp, cũng không biết pháp thuật, muốn phá trận hiển nhiên là vô cùng khó khăn.
Nhưng Lý Dục Thần cũng không ra tay giúp đỡ. Anh muốn lợi dụng cơ hội này để ép ra tiềm năng của Mã Sơn.
Mã Sơn tiếp xúc với võ đạo quá muộn, không có Đồng Tử Công làm cơ sở, cho dù Lý Dục Thần có dạy anh ta tâm pháp cổ võ, lại cho ăn không ít đan dược, cũng rất khó đột phá đến cảnh giới cao hơn. Chỉ có khi nào ném anh ta vào trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn mới có thể kích phát ra tiềm năng của anh ta. Còn có thể thu hoạch được đột phá hay không thì phải xem bản thân anh ta rồi.
Chỉ thấy Mã Sơn dựa vào bộ Võ di chuyển trái phải ở trong trận, lấy một địch chín, hiển nhiên là không thể chống đỡ nổi. Gió táp xé toang quần áo của anh †a, từng dòng điện đánh lên trên người anh ta. Mã Sơn chỉ dựa vào cơ thể để chống đỡ lại, nhưng dù sao lúc luyện công vẫn còn thiếu thốn, không có cách nào thu hoạch được chân lý cổ võ, càng không có cách nào luyện thành thân xác cường đại Kim Cương Bất Hoại ở trong cổ võ, rất nhanh đã da tróc thịt bong, chằng chịt vết thương.
Mã Sơn cắn răng nhịn đau, biết rõ Lý Dục Thần đang đứng ngay bên cạnh, chỉ cần anh ta nói một câu người anh em tới giúp anh là sẽ lập tức có thể thoát được, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không nói một lời, kiên trì chiến đấu.
Trận pháp của các đạo sĩ vô cùng cao siêu, nhưng không biết tại sao lại không thể bắt được Mã Sơn. Thứ nhất là do thân pháp của Mã Sơn quá mức quỷ dị, thứ hai là Mã Sơn có ý chí cực mạnh, rõ ràng trên người đã thủng trăm ngàn lỗ, nếu là người khác đã sớm ngã xuống, nhưng anh ta vẫn còn đứng tại chỗ chiến đấu.
Ngay cả Lang Dụ Văn không biết võ công pháp thuật thấy thế cũng hãi hùng khiếp vía, thậm chí có chút đau lòng, nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, vậy là đủ rồi đi? Mã Sơn đã không dễ dàng lắm rồi!"
Lý Dục Thần lại lắc đầu nói: "Tôi tin tưởng anh Mã Sơn có thể làm được. Sớm muộn gì anh ấy cũng phải đi qua cửa ải này, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, tôi ở ngay chỗ này, ít nhất có thể đảm bảo anh ấy được an toàn".
Lang Dụ Văn biết mục đích của Lý Dục Thần, cũng không nói thêm gì nữa.
Mao Sơn vẫn kiên trì chiến đấu kịch liệt say sưa trước Vạn Phúc Cung, mãi cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Mã Sơn vẫn còn đang kiên trì chiến đấu.
Chỉ thấy quần áo anh ta rách tung tóe, trên người đầy vết thương, máu me đầy mặt, trợn mắt tròn xoe giống như chiến thần trong Địa Ngục.
Đáng tiếc bộ Võ dưới chân anh ta đã có chút hỗn loạn, chưởng phong trên tay cũng không còn sắc bén, nhìn có vẻ chắc chắn sẽ phải thua, nếu còn chiến đấu tiếp sợ rằng có khi sẽ mất mạng. Nhưng anh ta vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước, cũng không mở miệng cầu cứu.
Phùng đạo sĩ cầm đầu bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Ngừng! Tán trận!"
Các đạo sĩ lập tức tản ra.
Mã Sơn vẫn cất bước bổ nhào lên giống như hung thần, chỉ là trận đã hủy, chưởng của anh ta bị đánh hụt. Đợi đến khi anh ta kịp phản ứng, cả người lung lay mấy cái mới đứng vững.
Phùng đạo sĩ cau mày nói: "Rốt cuộc cậu là ai? Cũng không sợ chết, lại tới Mao Sơn khiêu khích, hay là Mao Sơn tôi có mối thù truyền kiếp với cậu?”
Lúc này Mã Sơn căn bản không nói ra lời, tất cả sức lực đều dựa vào một hơi, vừa mới há miệng đã thở dốc, thân hình loạng choạng một cái, ngửa mặt muốn ngã quy.
Bỗng nhiên có một lực lượng vô hình nâng anh ta lên từ sau lưng.
Lý Dục Thần đi tới, điểm lên trên người anh ta mấy lần, lại nhét một viên đan dược vào trong miệng anh ta.
Mã Sơn lập tức liền khôi phục tinh thần.
Lý Dục Thần nhìn Phùng đạo sĩ, hỏi: "Ông là trụ trì Vạn Phúc Cung?”
'Trên mặt Phùng đạo sĩ này có vẻ nhân từ, vừa rồi bày trận đối chiến xem như đã nương tay, nếu bọn họ thật sự có sát ý, Mã Sơn căn bản không kiên trì được đến bây giờ.
Lý Dục Thần là loại người nếu ông tiến lên một thước, tôi trả lại ông ba trượng, nếu ông nhường tôi tôi ba phần, tôi sẽ kính ông bảy phần. Anh có ấn tượng không tệ với Phùng đạo sĩ, cho nên giọng điệu cũng khách khí mấy phần.
"Tại hạ là Phùng Hữu Đức, trụ trì Vạn Phúc Cung là sư huynh tôi – Cổ Thủ Mặc, nhưng mà gần đây ông ấy đang bế quan, để tôi tạm thời xử lý mọi chuyện".
Lý Dục Thần mở cốp xe ra túm lấy Lưu Mạnh Vũ, hỏi: "Phùng đạo trưởng, người này là của Vạn Phúc Cung các ông đúng không?"
Phùng Hữu Đức nhìn thấy dáng vẻ kia của Lưu Mạnh Vũ thì biến sắc, trầm giọng nói: "Đúng, đó là sư đệ tôi. Vì sao mấy người lại bắt ông ta?"
Lý Dục Thần nói: "Ông ta đến thành phố Hòa, dùng Tác Hồn Thuật, âm thầm muốn lấy mạng bạn của tôi, nếu không phải tôi kịp thời chạy về thì ông ấy đã mất mạng rồi. Nếu ông đã thừa nhận ông ta là sư đệ của ông, như vậy ông phải cho tôi một lời giải thích công bằng. Nếu không giải thích rõ ràng, vậy tôi sẽ xốc mái nhà Vạn Phúc Cung mấy người lên, để tổ sư gia của mấy người được phơi nắng mặt trời, cũng không biết ông ta có mặt mũi nhìn lên trời đất sáng sủa thế này hay không!"
Đám đạo sĩ bên cạnh đều giận dữ, nhao nhao nâng pháp khí trong tay lên muốn dạy dỗ Lý Dục Thần.
Phùng Hữu Đức vô cùng kinh hãi, đưa tay ngăn cản môn hạ, nói với Lý Dục Thần: "Không có khả năng! Mao Sơn chúng tôi là đạo môn chính thống, làm sao lại lấy 'Tác Hồn Thuật ám hại tính mạng người khác được?"
Nói rồi ông ta nhìn về phía Lưu Mạnh Vũ: "Lưu sư đệ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Sư… Sư huynh…", Lưu Mạnh Vũ ấp úng.