Cụ Nham Sơn di theo con đường trong trí nhớ, nhưng đi mãi đi mãi vẫn lạc đường.
Đầm hoang nổi bật chính là ở chữ “hoang”, sau một trận mưa lớn biến thành 'đầm', mấy trăm hơn ngàn năm, không ai có thể đi hết một lượt trong cả đầm hoang.
Bên ngoài cho rằng Thập Vạn Đại Sơn là từng ngọn núi liên tiếp, giống như trồng cây, từng cái cây xếp hàng đứng đó, nhưng vào trong mới biết, trong đại sơn là núi liền núi, núi đè núi, núi ôm núi, núi lớn liền núi nhỏ, núi nhỏ quấn quanh núi lớn. Nhìn từ xa, là từng ngọn núi trong đám mây, nhưng trước mắt chỉ có rừng rậm che lấp bầu trời, và những vách núi dựng đứng ngăn cản bạn tiến vào.
Cụ Nham Sơn đã đi ba ngày ba đêm, lương khô mang theo cũng đã ăn hết.
Ông cụ vốn nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh săn bắn của mình, ít nhất sẽ không chết đói. Nhưng không ngờ, ba ngày nay, ông cụ lại không gặp được một con thú hoang sống nào, mà nhìn thấy không ít xương thú hoang vùi dưới đất. Dường như nơi này là một bãi tha ma khổng lồ của động vật vậy.
Cụ Nham Sơn đói lắm rồi, nhờ vào ăn quả rừng và cỏ dại cố trụ được hai ngày. Thực sự không trụ được nữa, ông cụ tìm
cỏ khô chất đống lại, nằm lên cỏ, châm lửa.
Trong ánh lửa bập bùng, ông cụ nhìn thấy khuôn mặt của cháu gái.
“Lam Điền à, cháu về đi! Bố mẹ đều đang ở nhà đợi cháu đấy!”, ông cụ hô gọi.
Khuôn mặt cháu gái cười sinh động, lấp lánh trong ánh lửa, đột nhiên lớn lên, biến thành một khuôn mặt khác.
Cụ Nham Sơn nhớ đến tiên nữ mình gặp được hồi trẻ.
Ông cụ không chắc chắn, đây là khuôn mặt của tiên nữ, hay là khuôn mặt của cháu gái.
Có lẽ, đợi linh hồn lên trời, thì có thể gặp được tiên nữ.
Ông cụ nghĩ như vậy.
Một cơn mưa dày hạt nhỏ như cam lộ rơi xuống, dật tắt lửa.
Ông cụ nhìn thấy tiên nữ đứng trước mặt mình, mỉm cười với mình.
Cụ Nham Sơn kích động đứng lên, ông cụ muốn tiến lên, muốn đi sờ khuôn mặt của tiên nữ, khi ông cụ nhìn cánh tay già nua gày go của mình, ông ta liền lạnh lòng.
“Tôi già rồi!", ông cụ nói.
Tiên nữ cười với ông cụ: “Con người đều sẽ già, cây cối cũng sẽ già, tiên cũng sẽ già”.
“Nhưng cô vẫn trẻ như vậy, đẹp như vậy!”, cụ Nham Sơn nói
“Đó là vì tôi ở trong lòng ông, chưa từng thay đổi, trong lòng ông, tôi như thế nào, thì tôi ở trong mắt ông là như vậy. Giống như đầm hoang này”.
Tiên nữ giơ ngón tay thon nhỏ, chỉ vào rừng cây: “Trong lòng ông nở hoa, thì nó là mùa xuân, trong lòng ông đóng băng, thì nó là mùa đông”.
Cụ Nham Sơn suy nghĩ lòng của mình, lại nhìn tay của mình một cái. Ông cụ cảm thấy trong lòng mình đang nở hoa, đại sơn trong trí nhớ của ông cụ mãi mãi nở hoa, giống như tiên nữ trong lòng ông cụ.
Nhưng tay của ông cụ, thực sự đã già, không biết làm sao, ông cụ có chút chán nản, có chút không cam tâm, có chút bất lực.
“Tôi đến tìm Lam Điền, nó là…. Là cháu gái của tôi, cô có nhìn thấy nó không?”, ông cụ rụt tay lại, hỏi.
“Cô bé rất ổn, ông xem, chẳng phải cô bé ở đó sao?”, tiên nữ chỉ tay.
Cụ Nham Sơn nhìn về hướng tiên nữ chỉ tay, ở trong đường sáng hơi méo mó mờ mờ ảo ảo đó, ông cụ đã nhìn thấy Lam Điền.
Đó là một bãi bùn rộng lớn. Lam Điền ngồi trên một tảng đá nham bên bãi bùn. Bên cạnh cô bé có một người thanh niên.
Người thanh niên trông hơi nhếch nhác, quần áo rách tơi, đầu tóc rối bù.
Đối diện với họ, là một con rồng khổng lồ chiếm giữ khu chính giữa bãi bùn rộng lớn, lớp vẩy trên thân rồng, cho dù không có ánh mặt trời, cũng bắn ra ánh sang trăng kinh hồn bạt vía.
Ở nơi xa hơn, có một tòa thành cổ xưa tối tăm.
Lý Dục Thần biết, lần này gặp rắc rối thật rồi.
Bị rồng khổng lồ cuốn lên hút vào trong khe nứt không gian.
Khe nứt đóng lại, có nghĩa là anh và Lam Điền tiến vào một khôn gian khác.
Anh không chắc chăn nơi này có phải là bí cảnh trong truyền thuyết hay không, nhưng nếu khe nứt không gian không mở ra, có nghĩa là anh và Lam Điền không thể quay về.
Ngược lại con rồng đó lại ảm đạm lại, không có ý vội muốn tấn công họ.
Đây là chân thân của rồng, nhỏ hơn rất nhiều so với long hồn nhìn thấy ở bên ngoài khe nứt vừa nãy, nhìn bằng mắt ước tính dài gần trăm mét.
Nhưng Lý Dục Thần biết, một khi con rồng ra uy, thì còn đáng sợ hơn vừa nãy gấp trăm lần.
Cũng may bây giờ nó đang khoanh tròn nằm ở đó, bất động, nhắm mắt, dường như đang ngủ, hoặc là nghĩ răng hai người mới xuất hiện trước mặt nó không hề uy hiếp với nó, liền nghĩ sư tử sẽ không vì hai con thỏ đến mà bỏ giấc ngủ trưa, trừ phi nó đói.
Nhưng Lý Dục Thần biết, nếu muốn ra khỏi không gian này, vẫn phải chọc giận con rồng này, chỉ có đỡ được sức mạnh của rồng, mới có khả năng mở khe nứt không gian ra lần nữa.
Đương nhiên còn có một cách, đó là nắm giữ trận pháp đồ của kết giới bí cảnh này, và tìm được đầu mối then chốt của nó.
Như vậy thì có thể mở ra cả bí cảnh.
Anh nhìn thành trì tối tắm mờ mờ ở phía xa, đó rất có thể là thành Cổ Bộc trong truyền thuyết.
Hiển nhiên con rồng đó là kẻ canh giữ tòa thành này.