Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng, thật không ngờ, Cao Tử Hạng đến đây lại bỏ mặc Viên Thọ Sơn và đại diện của mấy trăm gia đình giàu có của Nam Giang, đi thẳng tới chúc mừng Lý Dục Thần.

Hơn nữa xem thái độ thì hẳn là Cao Tử Hạng rất thân thiết với Lý Dục Thần, giọng điệu cung kính không thua gì mình.

Tuy vậy, nghĩ kĩ lại thì Lý Dục Thần là người phi phàm nắm giữ sấm sét, nhà họ Cao cũng chỉ là gia đình giàu có bình thường như mình, nếu nghĩ vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu.

“Cụ Lâm à, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Trông cụ vẫn mạnh giỏi như ngày nào!”, Cao Tử Hạng nói.

Lâm Thượng Nghĩa hết sức kích động, run rẩy nói: “Tôi chỉ là một ông già thôi, đâu còn mạnh giỏi gì nữa, bố ông vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe! Khỏe ạ! Mới hôm bữa ông ấy còn nhắc tới cụ nữa đấy ạ!", Cao Tử Hạng nói: “Vốn dĩ hôm nay ông ấy cũng muốn tới đây nhưng vướng một số công chuyện trong gia đình nên thực sự không đi nổi. Vừa khéo, vợ tôi phải tới trực tiếp cảm ơn cậu Lý đã cứu mạng nên tôi bèn dẫn vợ tôi tới đây”.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, ồ, hóa ra là Lý Dục Thần đã cứu mạng bà Cao, chẳng trách Cao Tử Hạng lại tới chúc mừng.

“Con rể nhà mình đúng là lợi hại!”, Nghiêm Tuệ Mẫn tựa vào người Lâm Thu Thanh, nói đầy tự hào.

Lâm Thu Thanh cười nói: “Thế ban đầu ai là người khăng khăng không chấp nhận cậu ta, còn định chỉ hai triệu để đuổi cậu ta đi?”

Nghiêm Tuệ Mẫn véo eo Lâm Thu Thanh một cái thật mạnh: “Đó chẳng phải là chuyện quá khứ cả rồi hay sao? Sau đó, chính tôi là người đầu tiên quét sân sạch sẽ, tự tay pha trà nhận con rể còn gì? Nếu không nhờ tôi thì các ông có thể giữ được trái tim của cậu ta không?”

Lâm Thu Thanh nói: “Người giữ được trái tim cậu ta là Mộng Đình, không phải bà!”

“Cũng không thể bỏ qua công lao của tôi được!", Nghiêm Tuệ Mẫn lẩm bẩm.

Bà ta còn nói: “Giờ thì tốt rồi, không cần phải lo lắng nữa, nhà họ Cao đã đứng về phía chúng ta rồi thì nhà họ

Viên còn có thể làm gì chúng ta được nữa?”

“Cũng không thể chủ quan được, vẫn còn nhà họ Tiền nữa mài!”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói.

Viên Thọ Sơn bắt đầu thấy lo lắng.

Rõ ràng là nhà họ Cao đã đứng về phe nhà họ Lâm, mặc dù không hề có tuyên bố gì nhưng nếu ông ta muốn động tới nhà họ Lâm thì sẽ rất khó.

Hơn nữa liên minh bên phe ông ta cũng sẽ rất khó trụ lại được, nói gì tới chuyện làm minh chủ.

Hiện tại, hy vọng duy nhất của ông ta chính là nhà họ Tiền.

Chỉ có nhà họ Tiền là vẫn còn năng lực để bảo vệ liên minh này.

Với tình hình hiện tại, Viên Thọ Sơn không còn mơ mộng gì tới chuyện làm minh chủ nữa, thực lực của phe đối diện khiến ông ta sợ hãi, chỉ cần không thua là đã khá lắm rồi.

Ông ta chỉ hận không thể tự tay gọi điện thoại cho. Tiền Nhược Vọng.

Đương nhiên Viên Thọ Sơn có số điện thoại của Tiền Nhược Vọng nhưng ngoại trừ ở các sự kiện công khai ra, những lúc khác, bọn họ chưa bao giờ liên lạc với nhau, càng không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào.

Ông ta nhìn về phía mặt hồ, hi vọng nhà họ Tiền mau tới đây.

Trên mặt hồ chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, là loại thuyền chèo tay mà bình thường khách du lịch vẫn hay sử dụng.

Đương nhiên loại thuyền này không thể nào là nhà họ Tiền được.

Cho nên ông ta nhanh chóng chuyển mắt nhìn đi hướng khác.

Thế nhưng, chẳng mấy chốc, ông ta lại nghe thấy có người kích động la lên: “Là ông Khôn! Ông Khôn của nhà họ Tiền tới!”

Viên Thọ Sơn giật mình, nhìn về phía góc thủy đình đó, trông thấy chiếc thuyền đã cập bến, hai người, một già một trẻ, một nam một nữ, bước xuống thuyền.

Ông ta nhận ra cả hai người đó.

Không riêng gì ông ta mà toàn bộ giới thượng lưu của Tiền Đường đều nhận ra.

Bọn họ chính là Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng tiếng tăm lẫy lừng.

Tiền Khôn đích thân đến đây! Viên Thọ Sơn hết sức bất ngờ.

Địa vị của Tiền Khôn ở nhà họ Tiền không thua gì tộc trưởng Tiền Nhược Vọng.

Hơn nữa, bản thân Viên Thọ Sơn cũng là người tập võ, ông ta biết Tiền Khôn lợi hại thế nào.

Rất nhiều năm trước, Tiền Khôn đã tiến sát tới cấp bậc Tông Sư nhưng sau khi bị thương ở Đông Doanh thì công phu đã sụt giảm.

Viên Thọ Sơn chỉnh trang lại áo sống, tiến lên mấy. bước để đón tiếp: “Ông Khôn, từ khi chia tay đến giờ ông vẫn tốt đẹp cả chứ!”

Tiền Khôn trông thấy ông ta, cười nói: “Hóa ra là gia chủ nhà họ Viên!”

“Không ngờ ông Khôn lại đích thân tới đây, chúng tôi ở đây đều đang ngóng trông người nhà họ Tiền tới giữ gìn lẽ phải!"

“Lẽ phải?”, Tiền Khôn kinh ngạc: “Giữ gìn lẽ phải gì cơ?”

Viên Thọ Sơn đang định nói thì Tiền Hân Đồng đứng bên cạnh Tiền Khôn đã không còn kiên nhẫn nổi nữa, cô ta nói: “Ông à, ông nói mấy lời thừa thãi ấy với bọn họ làm gì, chúng ta tới đây là để chúc mừng anh Lý, không phải đến để ôn chuyện”.

Nói rồi, cô ta chỉ tay sang hướng đối diện: “Ông xem, anh Lý đang ở đằng kia! Chúng ta qua đó thôi!”

Nói rồi, cô ta chẳng bưồn đếm xỉa tới ánh mắt của bao ngươi, kéo Tiền Khôn chạy lại chỗ Lý Dục Thần.

Tiền Khôn cũng để mặc cho cháu gái kéo mình đi sang phía đối diện, bỏ Viên Thọ Sơn và nhóm nhà giàu của Nam Giang lại.

Lần này, bọn họ kinh ngạc như thể bị sét đánh.

Bọn họ đều đã nghe thấy Tiền Hân Đồng nói gì.

Ông Khôn của Tiền Đường tới đây là để chúc mừng anh Lý!

“Sao lại như vậy được! Đây là nhà họ Tiền! Là ông Khôn cơ mài”

Thấy Tiền Khôn đã đi sang phía đối diện, cộng thêm Cao Tử Hạng vừa tới và Từ Thông ở Cô Tô, nhà họ Trần ở Thân Châu, nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành, nhà họ Thẩm ở thành phố Cô và bốn nhà Lâm, Triệu, Phùng, Tra của thành phố Hòa.

Mọi người nhanh chóng rút ra kết luận: “Nhà họ Viên tiêu rồi!”

Viên Thọ Sơn cảm thấy gió hồ càng ngày càng mạnh, tiếng bàn tán của mọi người càng ngày càng nhỏ.

Ông ta quay đầu lại nhìn mới thấy những gia đình giàu có vốn vây quanh ông ta đều đã tản ra hết như thế ông ta là kẻ gieo rắc tai họa, cần phải cách xa ông ta ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK