Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu vì một chiếc nhẫn mà khiến nhà họ Vương trực tiếp khai chiến với Lý Dục Thần, ắt hẳn Vương Bách Thuận sẽ bị các trưởng bối trong gia tộc mắng chết.

Quan trọng nhất là Lý Dục Thần là Tông Sư võ đạo! Nhà họ Vương có Tông Sư trấn giữ nhưng Vương Bách Thuận không hề có vệ sĩ nào là Tông Sư.

Nếu mợ Lý bị chọc giận, về nhà khóc lóc kể lể với chồng, Lý Dục Thần nổi giận, xông tới chém giết, vặn đầu ông ta xuống làm cái bô thì ông ta biết tìm ai để đòi lại lẽ công bằng?

Cho nên Vương Bách Thuận mới cảm thấy Hầu Thất Quý đã làm được một chuyện tốt.

Nhưng cũng bởi vậy mà Vương Bách Thuận lại không thể dùng cặp sư tử mà Hầu Thất Quý mang tới làm quà mừng thọ cho Tần gia, bởi vì nó đã trở thành tín vật và bằng chứng kết giao giữa hai nhà Vương – Lý.

Ông ta nhất định phải về nói cho anh cả của ông ta là Vương Bách Xuyên biết chuyện ngày hôm nay rồi để anh cả quyết định xem có nhận món đồ này hay không.

Nếu nhận thì có nghĩa là tối thiểu thì bọn họ đã tạm thời chấp nhận chuyện nhà họ Lý trở về, hơn nữa còn muốn hợp tác với Lý Dục Thần.

Còn nếu không nhận thì có nghĩa là nhà họ Vương đã sẵn sàng để ngăn cản Lý Dục Thần mượn danh nhà họ Lý đục khoét lợi ích của các gia tộc lớn ở thủ đô. Nếu vậy thì rất có khả năng hai nhà Vương - Lý sẽ phải chiến một trận với nhau.

“Ông chủ Hầu, chuyện hôm nay ông làm thế là đúng lắm”, Vương Bách Thuận kéo chiếc hộp gỗ hoa lệ đựng cặp sư tử ngọc bích tới trước mặt mình: “Tôi xin nhận tạm vật này, bất kể kết quả ra sao, nhất định Tứ gia tôi sẽ không để ông bị thua thiệt”.

Hầu Thất Quý cười nói: “Tứ gia quả là phóng khoáng, vậy tôi xin cảm ơn Tứ gia”.

“Haha”, Vương Bách Thuận cười: “Ông đúng là vừa to gan lại khéo ăn nói, quả là nhân tài. Ôi, ngọc thô bị phủ bụi, đáng ra tôi phải phát hiện ra ông sớm hơn mới phải. Giờ thì e là đã muộn rồi, xem ra ông đã đi theo cậu Lý rồi. Chỉ có điều tôi vẫn phải hỏi một câu, ông có hứng thú đi theo Tứ gia tôi không? Ông yên tâm, cậu Lý hứa hẹn với ông điều gì thì tôi sẽ cho ông nhiều hơn”.

“Tứ gia nói đùa, tôi nào phải ngọc thôi gì chứ, nếu tôi còn trẻ thì còn có thể cống hiến sức lực của mình, đi theo làm tùy tùng hầu hạ ngài, giờ tôi đã luống tuổi rồi, chỉ mong được an hưởng tuổi già. Cũng là do tôi không có phước phần này, không thể làm nên chuyện lớn. Sau này, nếu Tứ gia có chuyện gì thì cứ việc sai bảo, Hầu Thất Quý tôi còn ở Phan Gia Viên ngày nào thì lời Tứ gia nói chính là thánh chỉ với tôi”.

Hầu Thất Quý nói năng không kiêu ngạo không tự ti, vừa từ chối Vương Bách Thuận, lại nịnh bợ đâu ra đấy, khiến Vương Bách Thuận rất vui vẻ, không sao giận nổi.

“Được thôi, ai bảo tôi tới chậm một bước chứ”, Vương Bách Thuận chắp tay với Hầu Thất Quý: “Sau này chưa biết chừng tôi lại phải gọi ông là Hầu gia ấy chứ!”

“Không dám!”, Hầu Thất Quý vội vàng đáp lễ: “Tứ gia đã cất nhắc tôi rồi!”

Bọn họ ngồi nói chuyện với nhau, Vinh Quảng Kiệt bị ngó lơ, trong lòng rất khó chịu.

Vương Tứ gia là người nhà họ Vương, ngay cả Tần gia, bố nuôi của hắn ta, cũng phải nể mặt, nhưng Hầu Thất Quý thì là cái thá gì mà cũng ngồi đó giả vờ giả vịt chứ. Tứ gia khen ông ta mấy câu, ông ta thực sự coi mình là cái cóc gì mà dám ngồi ngang hàng với bọn họ?

Vinh Quảng Kiệt cũng đã nghe nói chuyện của Lý Dục Thần nhưng hắn ta là người giang hồ Sách Môn, không giống gia đình quyền quý, không có dính dáng lợi ích để phải quan tâm như nhà họ Vương, cho nên không biết nhiều về sự tích của Lý Dục Thần ở miền Nam, chỉ nghe nói chuyện thắng cược nhà họ Bạch ở Bách Thảo Đường lần này.

Hắn ta không cảm thấy Lý Dục Thần lợi hại, chẳng phải chỉ là một tên ở rể nhà giàu ở miền Nam nên mới có khối tài sản trăm tỷ thôi sao?

Chỉ dựa vào chừng ấy mà muốn hô mưa gọi gió ở thủ đô thì còn thiếu nhiều lắm!

Vinh Quảng Kiệt ít tuổi nên không biết gì về nhà họ Lý năm xưa, chỉ nghe nói nhà họ từng là gia đình số một nhưng hắn ta lại chẳng thèm để tâm, tại sao gia đình số một lại biến mất được? Chẳng lẽ là gặp phải lũ lụt hay động đất ư?

Một gia tộc lớn mà nói biến mất là biến mất, ở trong mắt người trẻ tuổi thì chuyện này thực sự phi logic, đúng là nhảm nhí.


“Tứ gia nên cẩn thận một chút, không có chuyện gì mà bỗng dưng niềm nở thì chắc chắn là có vấn đề. Ông đã thấy cáo chúc tết gà bao giờ chưa?”, Vinh Quảng Kiệt nói kháy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK