Hoa hòa thượng vung tay tát tên bảo vệ một cái khiến miệng hắn ta đầm đìa máu: “Tống Tử Kiều ở đâu? Còn vô nghĩa nữa tôi sẽ cắt cổ cậu!”
“ở, ở tầng ba…”
Hoa hòa thượng túm lấy cổ áo tên bảo vệ: “Đi, dẫn chúng tôi đi”.
Ba người áp giải một tên bảo vệ đi vào bên trong.
'Tên bảo vệ còn lại đứng lên, lấy bộ đàm ra…
Vương Siêu nói: “Tên bảo vệ kia đang gọi người, có cần ngăn cản hắn không?”
Lý Dục Thần và Hoa hòa thượng đều không thèm để
Bọn họ đi vào thang máy, Hoa hòa thượng đập đầu †ên bảo vệ lên tường thang máy, nói: “Quẹt thẻ đi, tầng ba”.
Bảo vệ liền quẹt thẻ, nhấn tầng ba.
Lúc cửa thang máy mở ra, một đám bảo vệ hùng hùng hổ hổ xuất hiện.
Hoa hòa thượng ném tên bảo an lúc trước ra ngoài như bao cát.
Sau đó, anh ta và Lý Dục Thần đồng thời chạy ra ngoài.
Vương Siêu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trong thang máy cũng chỉ còn lại một mình hắn ta.
Chờ hắn ta đi ra khỏi thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, toàn bộ đám bảo vệ bên ngoài đã nằm rạp hết xuống đất.
Vương Siêu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đánh đấm nào như vậy, không khỏi đứng ngây ra tại chỗ.
Chờ hắn ta phản ứng lại, đã thấy Hoa hòa thượng và Lý Dục Thần đi xa, liền vội vàng đuổi theo đi.
Một nhóm người khác xuất hiện ở đối diện, cầm đầu chính là một người đàn ông trung niên với ánh mắt âm trầm.
Vương Siêu nhận ra người này, đây là đại ca xã hội đen nổi tiếng ở vùng này, tất cả mọi người đều gọi ông ta là anh Long.
Lúc anh Long nổi tiếng, Vương Siêu vẫn chỉ là một tên côn đồ, lúc người ta có thể tắm chung với đại lão xã hội thượng lưu, Vương Siêu chỉ có thể dẫn theo đám đàn em đi thu phí bảo kê trên đường.
“Mẹ nó tao còn tưởng là ai chứ, tên nhóc kia, mày ăn gan hùm mật báo hay sao mà cũng dám xông vào Lan Công Quán?”, anh Long thấy Vương Siêu liền mắng.
“Anh Long”, Vương Siêu gọi một tiếng theo thói quen, “Không phải em, là Hoa… anh Hoa…”
“Hoa cái đầu mày!”, anh Long không kiên nhẫn nói, “Lập tức cút cho tao, hôm nay Tống thiếu gia có việc, ngày mai tao sẽ tìm mày tính sổ!”
Trong đầu Vương Siêu vừa mới hiện ra một suy nghĩ, cảm thấy có lẽ anh Long sẽ bị đánh.
Đã lập tức nhìn thấy anh Long bay ra ngoài.
Hoa hòa thượng xuất hiện bên cạnh anh Long như một bóng ma, túm lấy cánh tay anh Long bẻ ra phía sau.
“Tống Tử Kiều ở đâu?”
Quả nhiên anh Long mạnh hơn đám bảo vệ kia nhiều, mặc dù bị Hoa hòa thượng đá một cái, lại bị bẻ cánh tay, nhưng vẫn rất ngông nghênh, hừ một tiếng nói: “Mày có biết đây là chỗ nào không? Đừng tưởng rằng biết chút công phu là có thể xăng bậy, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào đâu!”
Vương Siêu rất muốn nói cho anh Long, đây là Hoa hòa thượng, là vị sát thần bên cạnh đại tiểu thư nhà họ Tiền.
Nhưng trong cổ họng hắn ta lại cứ như bị mắt nghẹn, nói không ra lời.
Hoa hòa thượng cười lạnh một tiếng, dùng một chút lực vào tay, cánh tay của anh Long đã bị anh ta bẻ gãy.
Có là đại ca xã hội đen thì cũng chỉ có thân xác máu thịt, cuối cùng anh Long cũng phải kêu lên thảm thiết.
Đám đàn em của ông ta muốn xông lên cứu người.
Hoa hòa thượng quay đầu lại trừng mắt, trên người bộc phát ra sát khí giống như ôn thần, lạnh lùng nói: “Ai dám xông lên, tôi sẽ vặn gấy cổ người đớ”.
Quả nhiên không người nào dám động.
“Đưa tôi đi tìm Tống Tử Kiều”, Hoa hòa thượng nói.
Anh Long không dám phản kháng, cắn răng chịu đựng đau đớn, gật đầu đáp ứng.
Hoa hòa thượng áp giải anh Long ở phía trước, Lý Dục Thần và Vương Siêu theo sát phía sau, đám đàn em của anh Long cũng chậm rãi đi theo sau, đến trước một cánh cửa phòng xa hoa.
Cửa phòng không đóng kín, tiếng cười đùa của đám đàn ông truyền đến từ bên trong.
“Tống thiếu, cô ả này đúng là không tồi, rất hãng hái!"
“Thích thì chơi đi, buổi tối hôm nay không chơi chết cô ta thì các cậu cũng không cần trở về nữa”.
“Tống thiếu yên tâm, các huynh đệ cam đoan sẽ khiến cô ta không thể đứng nổi! Ha ha ha…”
“Tống thiếu, tên nhóc kia thì làm sao bây giờ? Nếu còn đánh nữa sẽ chết”.
“Đánh, tiếp tục đánh cho tôi, mẹ nó chứ, ông đây muốn giết chết anh ta. Mấy người cứ tiếp tục nghĩ, nghĩ hết tất cả những biện pháp có thể tra tấn người ra, ai có ý hay, tôi sẽ có thưởng lớn!”
Cửa phòng bị đạp ra rầm một tiếng. Hoa hòa thượng đá anh Long vào.
Tống Tử Kiều đang dang tay dang chân ngồi trên ghế sô pha chính giữa, thấy anh Long thất tha thất thiểu tiến vào thì mắng: “Mẹ nó ông vào đây làm gì, vội đi đầu thai à?”
Sau đó hắn ta chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo: “Đúng vậy, chính là đến để đầu thai đấy”.
Một cái đầu bóng loáng xuất hiện ở cửa. Tống Tử Kiều cảm thấy rất quen mắt, suy nghĩ nửa ngày bỗng nhiên nhớ ra hắn ta đã từng nhìn thấy cái đầu bóng loáng này trong một buổi tụ họp của đám cậu ấm.
“Hoa, anh Hoa…", Tống Tử Kiều cảm thấy mình không nói được lên lời.