Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người Mặc gia có lòng vị tha? Haha!", Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Vậy bà thì sao? Chẳng lẽ bà giết tôi không phải là báo thù riêng của bà sao? Thậm chí tôi và bà còn không có thù oán gì, bà chỉ đang trút hận thù cá nhân của mình mà thôi!"

Vẻ mặt Đoàn Phù Dung lộ ra vẻ đau đớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói: "Cậu nói đúng, quả thực là tôi đang trút hận cá nhân. Tôi không có thù oán gì với cậu, muốn trách thì nên trách bố mẹ cậu. Tôi hận Cung Lăng Yên, tôi càng hận Lý Vân Hoa! Hận nhà họ Lý! Bọn họ diệt toàn bộ nhà họ Đoàn của tôi, lại cũng bị người khác tiêu diệt, đây gọi là lẽ trời tuần hoàn, quả báo thích đáng, hahahaha..."

Đoàn Phù Dung cười điên cuồng, nhưng tiếng cười lại không có chút vui vẻ nào, tràn ngập bi thương, bay bổng trong vương quốc kim loại bị phế bỏ.

"Người Mặc gia vị tha! Lòng tôi có hận thù cá nhân, đời này khó tiêu trừ được. Cho nên, tôi không đủ tư cách là người Mặc gia".

"Bà tình nguyện vi phạm lời thề của người Mặc gia, để Mặc gia gánh lấy tiếng xấu, cũng muốn giết tôi?" Lý Dục Thần hỏi.

"Không, tôi không thể giết cậu, là Ân Oanh giết cậu", Đoàn Phù Dung đối mặt với Ân Oanh, "Đi, con đi rút kiếm Ngư Trường cắm trên người cậu ta ra, cậu ta sẽ chết".

“Sư phụ!”, Ân Oanh sợ hãi kêu lên: “Tại sao lại muốn con làm?”

"Nếu người chết trong tay con, nhiệm vụ của con sẽ hoàn thành", Đoàn Phù Dung nói: "Ta vi phạm quy củ của Mặc gia, không có thể diện tiếp tục ngồi vị trí môn chủ này. Ta đã trao nỏ Huyền Cơ cho con, sau khi con rút thanh kiếm Ngư Trường này ra, không cần phải trả lại cho ta. Từ nay về sau, con sẽ thay ta, trở thành môn chủ của Cát môn".

"Sư phụ!", Ân Oanh quỳ xuống: "Đồ nhi có tài đức gì, làm sao con có thể đảm đương chức vị môn chủ? Xin sư phụ xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Con nghe không hiểu lời của ta sao?", Đoàn Phù Dung tức giận.

"Sư phụ!", Ân Oanh nức nở nói: "Sư phụ, Oanh Nhi nguyện luôn ở bên bầu bạn với sư phụ, Oanh Nhi không muốn làm môn chủ".

"Hừ, luôn ở bên cạnh bầu bạn với ta? Nếu không giết được Lý Dục Thần, con sẽ trở thành người của cậu ta, sao còn có thể luôn ở bên cạnh ta?"

"Con…"

"Được rồi, đừng làm khó cô ấy", Lý Dục Thần nói.

Đoàn Phù Dung sửng sốt, nghiêng đầu, cau mày nói: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói rồi, đừng làm khó cô ấy, tôi tự rút thanh kiếm này ra là được".

"Sao có thể?", Đoàn Phù Dung kinh ngạc: "Rõ ràng tôi đã đâm kiếm Ngư Trường vào tim cậu, sao cậu có có thể không có việc gì? Oanh Nhi, xem có phải kiếm Ngư Trường đang cắm vào ngực cậu ta không?"

“Phải ạ”, Ân Oanh nói.

"Ai nói bị đâm vào tim thì nhất định sẽ chết?"

Lý Dục Thần vừa nói vừa cầm chuôi kiếm Ngư Trường, từ từ rút kiếm ra.

Máu tràn ra từ vết thương trên ngực anh, giống như nhũ cao màu trắng, tỏa ra màu vàng nhàn nhạt dưới ánh chiều tà khi mặt trời lặn.

“A!”, Ân Oanh thét lên một tiếng kinh hãi: “Cậu ta… Máu cậu ta màu trắng!”

Đới Đình cũng mở to hai mắt, khó tin nhìn cảnh tượng này.

"Con nói cái gì?", Đoàn Phù Dung kinh hãi: "Máu màu trắng? Máu hóa cao trắng! Chẳng lẽ... Cậu vượt qua Lôi Kiếp, tiến vào Tiên Thiên?"

Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm Ngư Trường mình vừa rút ra, ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm mỏng như lát cá hồi.

"Quả nhiên là một thanh kiếm tốt, xứng đáng là Vua ám sát!", anh khen ngợi.

Nếu tu vi của Đoàn Phù Dung cao hơn thì thật sự có thể thành công với một kiếm vừa rồi.

"Không thể nào! Không thể nào!", thanh âm Đoàn Phù Dung run rẩy: "Chưa từng có ai có thể sống sót dưới kiếm Ngư Trường! Kiếm Ngư Trường không chỉ vô cùng sắc bén, ẩn giấu sát khí, mà nó còn tự mang độc, độc này không thể giải. Dù cậu có tiến vào Tiên Thiên, đạt được Tiên thể, chỉ cần cơ thể cậu không phải là kim cương không thể phá hủy, căn bản không thể có chút việc gì được!”

Lý Dục Thần nhìn giọt máu trắng ngưng tụ trên mũi kiếm, đón ánh sáng mặt trời lặn, trong giọt máu như dương chi bạch ngọc ẩn chứa một tia hắc khí.

Bà lão nói đúng, kiếm Ngư Trường có độc.

Nhìn kỹ lại, trong máu thực ra có hai luồng hắc khí, đan xen vào nhau.

Một là chất độc của Ngư Trường, hai là ma khí trong dòng máu của anh.

Kể từ lần tâm ma khuấy động trước, sau đó bế quan lại bị đánh gãy, ma khí trên người Lý Dục Thần liền ngo ngoe rục rịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK