Sắc mặt Lâm Thu Thanh chợt thay đổi: "Chị à, chuyện này có lý do cả…"
"Câm miệng!", người phụ nữ trừng ông ta một cái: "Giờ tôi không có hỏi chú, nếu chú bao che cho con thì tôi xử cả chú luôn đấy!"
Lâm Thu Thanh chợt lạnh mặt, có hơi tức giận nhưng do ngại với thân phận của đối phương nên không lên tiếng.
"Sao, không dám nhận? Chẳng phải tối qua uy phong lắm mà, sao giờ thành anh hùng rơm rồi?"
Lý Dục Thần nhìn bà ta hỏi: "Bà là ai?"
Người phụ nữ sửng sốt, cười ha ha nói: "Vậy mà còn dám hỏi tôi là ai? Cậu hỏi họ thử xem tôi là ai".
Lâm Mộng Đình nhỏ giọng nói với Lý Dục Thần: "Đây là cô cả Lâm Lai Nghi của tôi, là chị ruột của bác cả, bên cạnh bà ấy lại bác trai Viên Quốc Thành".
"Bà muốn gì?"
Thực ra, Lý Dục Thần cũng không hứng thú với việc bà ta là ai, chỉ là có người cầm tiền ném vô mặt mình nên anh muốn biết người đó là ai thôi.
"Không có gì, tôi chỉ hỏi cậu một câu, chân của cháu trai Thiếu Hằng nhà tôi có phải do cậu đánh gãy không?"
"Đúng là tôi".
"Hừ, thừa nhận dứt khoát đấy. Vậy cậu nói cho tôi biết là ai sai cậu làm thế?"
Lâm Lai Nghi liếc Lâm Thu Thanh.
Lâm Thu Thanh cau mày.
Mà Nghiêm Tuệ Mẫn lại biến sắc.
"Không ai sai tôi cả".
Nghiêm Tuệ Mẫn thở phào một hơi.
Bà ta thật sự lo lắng Lý Dục Thần sẽ sợ hãi rồi nói ra là Lâm Thu Thanh sai sử mình.
Mụ Lâm Lai Nghi kia cũng không đơn giản.
Tác phong mạnh mẽ, làm việc quả quyết, ông cụ Lâm từng nói nếu bà ta không phải phụ nữ thì chắc chắn sẽ là một vị tướng dũng mãnh của nhà họ Lâm.
Quan trọng hơn, chồng của bà ta cũng là người của nhà họ Viên ở Tiền Đường.
Tuy Viên Quốc Thành không phải gia chủ nhà họ Viên, nhưng cũng có địa vị cao trong gia đình.
Nhà họ Viên là danh gia vọng tộc, họ chỉ đứng sau nhà họ Tiền và họ Cao ở Tiền Đường.
Mặc dù nhà họ Lâm là thế gia đứng đầu ở thành phố Hòa, nhưng so với những gia tộc lớn ở Tiền Đường thì họ vẫn kém hơn một chút.
Vốn dĩ, bà chị cả này đã là một nhân vật lợi hại, sau còn có thêm nhà họ Viên là chỗ dựa nên càng không dễ chọc.
Lâm Lai Nghi là chị ruột của Lâm Lai Phong nên Lâm Thiếu Hằng là cháu ruột bà ta.
Lâm Thiếu Hằng trở nên kiêu ngạo ương bướng như vậy, ngoài nguyên nhân Lâm Lai Phong mất vợ nên cưng chiều con trai một cách quá đáng ra thì cũng có công của người cô cả là bà ta.
Giờ cháu ruột bị Lý Dục Thần đánh gãy chân thì sao bà ta có thể làm ngơ được?
Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn không ngờ bà ta sẽ trực tiếp đến đây tìm Lý Dục Thần tính sổ.
Hơn nữa, nghe ý trong lời bà ta là định đẩy món nợ này lên người Lâm Thu Thanh.
"Không ai sai sử? Ha ha ha…", Lâm Lai Nghi cười to: "Chỉ bằng cậu mà cũng dám đụng đến cháu trai tôi? Tôi tin cậu mới lạ! Nhóc con, đừng để bị bán còn giúp đếm tiền cho người khác ".
"Chị cả, có phải chị hơi quá đáng rồi không?", cuối cùng Lâm Thu Thanh cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Đây là nhà em, hôm nay cô tư và cô út đều có mặt, mọi người hiếm khi mới gặp nhau, nếu chị tới uống trà thì tụi em hoan nghênh. Nhưng nếu là chuyện khác, tốt nhất chờ bố mở cuộc họp gia đình rồi nói sau".
Lâm Lai Nghi hừ lạnh: "Sao, lấy bố ra dọa tôi đấy à? Em trai tôi sợ chứ tôi thì không".
Viên Quốc Thành đứng cạnh cười ha ha nói: "Ây da, mọi người đều là người nhà cả, có chuyện gì vậy ta? Thu Thanh, không phải là anh nói chú cái gì, nhưng chuyện này là chú sai rồi. Trong lòng mọi người đều biết chuyện giữa chú và Lai Phong, song, chú cũng không nên để đám trẻ nhúng tay vào, còn làm bị thương người ta. Chị chú đang nổi nóng, chú cũng hiểu mà đúng không? Ha ha…"
Nghiêm Tuệ Mẫn biết Viên Quốc Thành là một kẻ rất nham hiểm.
Ông ta nói như hót, Lâm Thu Thanh là em nên cũng khó mà cãi lại.
Nhưng nếu không nói gì thì mọi áp lực sẽ đè hết lên người Lý Dục Thần.
Nghiêm Tuệ Mẫn có chút đau lòng con rể.
Ngày đầu tiên tới cửa, vốn nên vui vẻ lại gặp phải một con cọp cái.
Lý Dục Thần dựa vào trên sô pha, nhìn Lâm Lai Nghi nói: "Người do tôi đánh, nếu anh ta không phục thì tôi có thể chịu chút vất vả để đánh anh ta thêm lần nữa".
Lâm Lai Nghi nổi giận, chỉ vào Lý Dục Thần quát: "Được, giỏi lắm! Chờ coi, cậu sẽ bị báo ứng sớm thôi. Cháu tôi chịu khổ bao nhiêu thì tôi sẽ bắt cậu trả lại gấp đôi!"
Bà ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Viên Quốc Thành nhún vai với Lâm Thu Thanh nói: "Hầy, Thu Thanh à, anh cũng không giúp được chú".
Ông ta lắc đầu rồi đi theo Lâm Lai Nghi ra ngoài.
Bỗng dưng họ lại nghe thấy Lý Dục Thần nói: "Từ từ đã".
Hai người xoay thân, mắt nhìn Lý Dục Thần hỏi: "Sao, sợ rồi à? Giờ sợ thì vẫn còn kịp, chỉ cần cậu nói ra người đứng sau sai khiến mình là ai, tôi sẽ không gây khó dễ cho cậu, còn sẽ cho cậu rất nhiều tiền".
Lý Dục Thần cúi xuống bắt đầu nhặt tiền trên mặt đất lên.
Lâm Lai Nghi lạnh lùng nhìn, khóe môi không khỏi cong lên.
Những người khác cũng cau mày.
"Dục Thần, cậu…"
Nghiêm Tuệ Mẫn khó chịu như nuốt phải con ruồi.
Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy hết sức khó hiểu.
Lý Dục Thần vô cùng nghiêm túc nhặt tiền trên mặt đất lên rồi xếp thành một cục trên tay.
Sau đó, anh đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Lai Nghi.
"Người có thể sai khiến tôi ấy hả, còn chưa sinh ra đâu! Muốn trả thù cho cháu trai bà thì cứ việc tới, lúc nào tôi cũng đợi. Còn tiền này, tôi trả cho bà, bốn mươi bốn ngàn bốn trăm tệ, không thiếu một tờ".
Anh nói xong, giơ tay lên ném thẳng về phía bà ta.
Lâm Lai Nghi hoảng sợ, không biết là quên né hay không né kịp mà cứ thế nhìn số tiền kia đập lên mặt mình.
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh như chết.
Chỉ còn tiếng tiền rơi lả tả bay tứ tung rồi rớt đầy đất.
Lâm Lai Nghi ngây người.
Bà ta lớn vậy, đến giờ đều là mình lên mặt chứ chưa ai dám đối xử với bà ta như vậy.
Tức giận, xấu hổ, không cam, đủ loại cảm xúc lập tức ập tới.
"A!"
Bà ta không nhịn nổi thét lên chói tai như bị điên.
Ngay cả ông chồng Viên Quốc Thành của bà ta cũng hoảng sợ.
"Vợ ơi, em không sao chứ?"
"Em muốn giết cậu ta!"
Viên Quốc Thành cau mày.