Lý Dục Thần dừng lại, nhìn anh ta hỏi: "Anh là môn hạ của ai?"
Người kia chưa trả lời, bên cạnh đã có người nói thay anh ta.
"Đây là Lý Nam Lý sư huynh, được người đời xưng là Tiểu Bá Vương Mân Nam! Sư phụ anh ta chính là Dương Nguyên Tấn – Tông Sư Mân Nam, cũng là tổng bí thư hiệp hội võ đạo Hoa Đông, đang ở trong sơn trang Hồng Vũ".
Mỗi lần người khác nói ra danh hiệu của anh ta, đặc biệt là nhắc đến sư phụ – Tông Sư Dương Nguyên Tấn, trên mặt Lý Nam đều hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Tại hiệp hội, tổng bí thư có thực quyền. Mặc dù nghe không uy phong bằng hội trưởng và phó hội trưởng, nhưng nắm giữ thực quyền, công việc cụ thể của hiệp hội đều do tổng bí thư xử lý.
Dương Nguyên Tấn thường làm việc ở trong sơn trang Hồng Vũ, mấy đệ tử đắc lực đi theo bên cạnh ông ta. Lý Nam chính là một trong số đó.
Lý Nam ngẩng mặt, lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
"Anh cũng họ Lý?", Lý Dục Thần hỏi một câu.
"Chính xác".
"Nể mặt họ Lý, anh đi đi".
Lý Nam chợt sửng sốt, trong lòng tự nhủ đây là lời gì? Nếu anh muốn nhận người trong tộc, hẳn nên thân thiết hơn chút, để anh ta đi thì tính là gì?
"Tại sao tôi phải đi?", Lý Nam cả giận nói: "Tôi đi theo sư phụ làm việc ở đây, dựa vào đâu mà bảo tôi đi? Thực ra cậu, cậu đến làm gì?"
"Giết người".
Lý Dục Thần bước về phía trước một bước.
"Giết… Giết ai?", Lý Nam theo bản năng lui về sau một bước.
Anh ta cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ, như một ngọn núi ép về phía anh ta.
Mà bên trong uy áp như núi này, còn ẩn chưa kiếm ý và sát khí nồng nặc.
"Hoàng Phủ Hiền, Nghê Hoài Kỳ, Hầu Khuê Đông! Còn nữa, giết kẻ dám cản đường tôi!", Lý Dục Thần nói.
Anh vừa nói ra lời này, đám người kia liên phần phật tản ra, nhường ra một con đường.
Chỉ có Lý Nam còn ngẩn ngơ đứng giữa.
Anh ta nhìn quanh hai bên, phát hiện đám người bình thường xưng anh em lại không nói nghĩa khí như vậy.
Làm công nhân viên thường trú hiệp hội võ đạo, lại là môn hạ Tông Sư, vừa rồi còn cố ý báo tên họ, Lý Nam tự nhiên không có lý do tránh ra.
"Cậu, cậu muốn làm gì?", anh ta bày ra tư thế nghênh địch: "Sư phụ tôi ở ngay bên trong, còn có mấy vị Tông Sư…"
Anh ta chưa kịp nói xong, thân thể đã biến thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống đất.
Không một ai thấy rõ Lý Dục Thần ra tay như thế nào.
Một đám người ngẩn ngơ, chợt tan tác như chim muông, sợ hãi kêu la chạy về phía sơn trang.
Lý Dục Thần không đuổi theo.
Anh tới đây không phải để giết những người này.
Anh muốn giết Hoàng Phủ Hiền và Nghê Hoài Kỳ.
Về phần Lý Nam này, vốn Lý Dục Thần không hề muốn giết anh ta. Không phải bởi vì anh ta họ Lý, mà bởi sư phụ Dương Nguyên Tấn của Lý Nam không liên quan tới chuyện này.