Cho nên khi Lý Dục Thần dễ dàng dùng ngón tay kẹp lấy viên đạn, ông ta biết đây là cơ hội tốt nhất của mình, có lẽ cũng sẽ là cơ hội cuối cùng.
Ông ta cược.
rút xuống toàn bộ thể xác tinh thần vào tập đoàn Kinh Lý, vì để thực hiện kế hoạch đánh cược ba năm này.
Nhưng cho dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ được, bây giờ mới chỉ có nửa năm, Lý Dục Thần đã dẫn ông ta trở về Giang Đông, cứ đánh vào nhà họ Phan như Vậy.
Loại phương thức này càng thêm cấp tiến, càng thêm trực tiếp, cũng càng thêm sảng khoái hơn những gì ông ta tưởng tượng.
Nhìn dáng vẻ chật vật đáng thương của Phan Phượng Niên, trong lòng Lang Dụ Văn bỗng nhiên thông suốt, thật sự muốn hô to một tiếng: Thoải mái!
"Phan Phượng Niên, ông không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày hôm nay đúng không?"
"Lang… tổng giám đốc Lang, là tôi không đúng, ông là đại nhân không so đo với tiểu nhân, bỏ qua cho tôi đi", Phan Phượng Niên tiếp tục cầu xin tha thứ: "Chuyện năm đó cũng không thể chỉ trách mỗi mình tôi được, đây là tác phẩm của nhà họ Trương, là Trương Hãn Thanh! Nếu không phải có nhà họ Trương dẫn đầu, chúng tôi cũng sẽ không liên hợp lại nhằm vào ông đâu!"
Lang Dụ Văn không ngừng cười lạnh: "Phan Phượng Niên, ông có biện hộ thế nào cũng vô dụng, tôi biết rất rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Trương là thế lực mạnh nhất trong tám nhà các ông, cũng cạnh tranh kịch liệt với tôi nhất. Nhưng tám nhà hợp tác, lấy thủ đoạn tỉ tiện để đối phó tôi, kẻ đầu têu chẳng lẽ không phải Phan Phượng Niên ông sao?"
Phan Phượng Niên nói: "Tôi chỉ đưa ra chút đề nghị, mọi chuyện đều do nhà họ Trương làm, ông nên đi tìm Trương Hãn Thanh tính sổ trước mới đúng!"
Lý Dục Thần bên cạnh nói: "Đương nhiên phải tính sổ nhà họ Trương rồi, nhà nào ra nhà đấy, ai cũng không chạy thoát được đâu".
Phan Phượng Niên nói: "Không không, nếu mấy người giết tôi, nhà họ Trương sẽ cảnh giác. Bảy nhà đó mà liên hợp lại, mấy người sẽ không phải là đối thủ. Chỉ
cần mấy người buông tha cho tôi, tôi sẽ hợp tác với mấy. người, chúng ta cùng nhau tiêu diệt nhà họ Trương ở Kim Lăng! Chỉ cần loại bỏ nhà họ Trương, những gia tộc khác sẽ không thể tạo ra uy hiếp với tổng giám đốc Lang được".
"Muốn làm chó của tôi đi cắn người?", Lang Dụ Văn lắc đầu: "Ông không xứng!"
Phan Phượng Niên bị dọa đến mức tái cả mặt, vội la lên: "Tổng giám đốc Lang, ông tha cho tôi đi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Tất cả mọi thứ của nhà họ Phan, đều cho ông cả!"
Lang Dụ Văn trầm ngâm một lát, nói: 'Được, tôi có thể cho ông một cơ hội".
Lời của ông ta khiến Lý Dục Thần và Mã Sơn vô cùng khó hiểu.
Lý Dục Thần nghi hoặc nhìn Lang Dụ Văn một chút.
Lấy sự hiểu biết của anh với Lang Dụ Văn, ông ta không phải loại người lòng dạ đàn bà. Chuyện năm đó còn dễ nói, không dùng được thủ đoạn gì, đó cũng là một cách chứng minh thực lực. Nhưng chuyện đó đã qua nhiều năm như vậy rồi mà Phan Phượng Niên lại còn phái người đến thành phố Hòa lấy mạng Lang Dụ Văn, nếu chuyện này mà còn bỏ qua được, vậy Lang Dụ Văn sẽ không phải kiêu hùng, Lý Dục Thần cũng sẽ suy nghĩ lại xem sau này anh còn có thể giao đế quốc thương nghiệp khổng lồ tương lai của của nhà họ Lý cho. ông ta hay không.
Phan Phượng Niên gật đầu như giã tỏi: "Ông nói đi, cái gì tôi cũng có thể đồng ý!"
Lang Dụ Văn nói: "Tôi muốn nửa bầu trời thành phố Long này đổi sang họ Lý".
Lý Dục Thần sững sờ, bây giờ mới hiểu được Lang Dụ Văn muốn đặt sản nghiệp của nhà họ Phan vào danh nghĩa tập đoàn Kinh Lý.
"Chú Lang, chú không cần vì tôi mà khiến mình phải chịu thiệt thòi”.
Lang Dụ Văn lắc đầu nói: "Cậu Lý, đây không phải chịu thiệt thòi. Người muốn làm nghiệp lớn không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt. Giết Phan Phượng Niên, tôi chỉ có thể hả giận một chốc nhất thời thôi, nhưng nó cũng chẳng có ích gì, càng không giúp được gì cho sự nghiệp lớn. Sư tử bị chuột cắn một cái, không cần thiết cứ phải giãm chết chuột. Theo tôi, Phan Phượng Niên không đáng giá nhắc tới. Nhưng thành phố Long lại khác, đó là một nước cờ rất hay để tập đoàn Kinh Lý đi ra khỏi Nam Giang".
Lý Dục Thần không thể không bội phục, Lang Dụ Văn còn có phong thái của đại tướng hơn anh tưởng tượng nhiều.
Ông ta không phải lòng dạ đàn bà, mà là căn bản không để sống chết của Phan Phượng Niên ở trong lòng.
Giờ phút này, thế mà ông ta còn đang suy nghĩ cho. sự phát triển của tập đoàn Kinh Lý, có được người như thế còn cầu mong gì.
Nhưng mà người ta có phong độ này, Lý Dục Thần lại không thể tiếp nhận.
Vì tập đoàn Kinh Lý mà dập tắt ngọn lửa phục thù ông ta chôn giấu gần hai mươi năm ở đáy lòng, vậy thì tính là cái gì chứ?
"Chú Lang, tôi nhận tâm ý của chú. Nhưng chuyện nào phải ra chuyện đó. Nếu như chỉ là chuyện năm đó, chú quyết định thế nào là việc của chú. Nhưng bây giờ chú đã là người của tôi.
Người của tôi, không ai có thể bắt nạt được!
Ông ta phái người đến thành phố Hòa lấy tà thuật để hồn phách của chú, tội này tuyệt đối không thể tha!
Chú nói thành phố Long là một nơi tốt, có thể để tập đoàn Kinh Lý đi ra khỏi Nam Giang, tốt, vậy chúng ta sẽ đến thành phố Long. Giết Phan Phượng Niên, nửa bầu trời của thành phố Long có thể đổi sang họ Lý.
Chẳng những muốn giết Phan Phượng Niên, tôi còn muốn đến Mao Sơn hỏi một chút xem vì sao lại dung túng cho đệ tử ra ngoài hành hung làm chuyện ác, nếu như bọn họ không cho tôi một câu trả lời, vậy tôi sẽ khiến nửa bầu trời còn lại của thành phố Long cũng đổi họ luôn!"