Cổ Thủ Mặc sợ mấy lão đạo tức giận, vội vàng nói: "Mấy vị sư thúc chớ nên hiểu lầm, cậu Lý này tới từ Thiên Đôi.
"Cái gì?", mấy lão đạo vô cùng kinh ngạc: "Chuyện này là thật?"
Cổ Thủ Mặc đáp: "Đương nhiên là thật, tôi đã thấy Thiên Đô lệnh".
Các lão đạo cùng nhau khom người thi lễ: "Gặp qua sứ thần Thiên Đôi”
Lý Dục Thần giơ tay lên, biểu thị miễn lễ. Giờ phút này, thể xác và tinh thần của anh chưa khôi phục, nhất là luồng lệ khí kia, ngay cả các đạo sĩ cũng
cảm nhận được, có thể thấy mãnh liệt cỡ nào.
Mà đây cũng chính là điểm các đạo sĩ nghỉ ngờ, sao. trên người sứ thần Thiên Đô lại đầy ắp lệ khí?
"Cậu Lý, đây là có chuyện gì? Nguyên Định Nhất đâu?"
"Chết rồi", Lý Dục Thần lạnh nhạt nói.
"Cái gì?", chúng lão đạo sợ hãi: "Chết như thế nào?"
"Tôi giết", giọng điệu Lý Dục Thần vô cùng lạnh nhạt.
Một lão đạo có tính tình thoạt nhìn khá nóng nảy thay đổi sắc mặt, chẳng qua nghe được hai chữ Thiên Đô nên không dám nổi giận, miễn cưỡng bình tĩnh nói.
"Vì sao lại giết Định Nhất sư đệ? Dù cậu có là sứ thần Thiên Đô thì cũng không thể lạm sát kẻ vô tội! Nếu không nói ra được lý do, dù có đắc tội Thiên Đô, mấy anh em chúng tôi cũng sẽ không để cậu xuống núi!"
Cổ Thủ Mặc biết Nguyên Định Nhất chắc chắn đã mạo phạm Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng không biết chuyện của nhà họ Lý, chỉ tưởng rằng liên quan tới nhà họ Phan.
Lý Dục Thần cứ thế giết Nguyên Định Nhất, Cổ Thủ Mặc không quá thoải mái. Thiên Đô là tiên môn Chí Tôn trong thiên hạ, được mọi người tôn kính, nhưng tiên trong Thiên Đô cũng không thể tùy tiện giết người, họ không phải đế vương cổ đại, càng không phải là Thiên Đế hạ phàm.
Cổ Thủ Mặc lo mọi chuyện vỡ lở lớn hơn, vội vàng khuyên giải: "Mấy vị sư thúc, cậu Lý làm như thế chắc chăn có nguyên nhân…"
Ông ta còn chưa nói xong, lão đạo kia liền nổi giận.
Cổ Thủ Mặc có vai vế nhỏ hơn lão ta, cơn tức của lão vừa vặn rơi xuống người Cổ Thủ Mặc.
"Hừi Để cậu trụ trì Vạn Phúc Cung, đại diện Mao Sơn chưởng giáo. Cậu thì hay rồi, người một nhà bị người ta đánh chết, còn nói chuyện cho người ngoài, huống hồ người này còn là sư thúc của cậu! Trụ trì Vạn Trữ Cung cũng có thể thay mặt quản lý Mao Sơn như cậu. Yếu đuối như thế, có tư cách gì làm chưởng giáo Mao Sơn!"
Cổ Thủ Mặc hoảng sợ quỳ xuống: "Sư thúc, ngài nghe tôi nói…"
Chợt nghe Lý Dục Thần nói: "Không cần giải thích. Tôi giết Nguyên Định Nhất là giết kẻ bại hoại của đạo môn. Người cần giải thích là Mao Sơn các người. Nuôi thứ bại hoại như vậy mà không biết, tôi thấy đám lão đạo các người đều nên đi diện bích hối lỗi!"
Dứt lời, anh cuốn lên ánh sáng đen, mang theo Mã Sơn và Lang Dụ Văn bay lên trời.
Mấy lão đạo trợn mắt há hốc mồm, muốn đuổi theo lại phát hiện đuổi không kịp.
Lão đạo kia giậm chân: "Haha, cái gì mà sứ thần Thiên Đô, chó đẻ! Tôi muốn lên Côn Luân, tôi muốn đi tố cáo anh ta!"
Chợt thấy nơi xa một người đệ tử chạy tới, quỳ xuống đất nói: "Hồi bẩm mấy vị sư thúc, cậu Lý kia không nói sai, vừa rồi sư… Không, Nguyên Định Nhất chính miệng thừa nhận, Khuê sư tổ do ông ta hại chết…"
"Gìm" Lần này, tất cả lão đạo tiểu đạo đều ngây dại. Đến khi nghe xong lời tự thuật của các đệ tử, các lão đạo cùng nhau quỳ xuống đất, lễ bái về phía Lý Dục Thần biến mất.
Lý Dục Thần cảm thấy tâm cảnh của mình nhiễu loạn kịch liệt, tâm ma đại động, nếu lúc này lôi kiếp lần thứ hai đột nhiên ập đến sẽ vô cùng nguy hiểm, sơ hở là tẩu hỏa nhập ma.
Bởi vậy anh quyết định về Ngô Đồng Cư thành phố Hoà bế quan.
Anh để Mã Sơn và Lang Dụ Văn ở lại nhà họ Phan thành phố Long, chờ Trần Định Bang và Từ Thông tới.
Lý Dục Thần sớm đã đồng ý với Lang Dụ Văn sẽ đưa toàn bộ Giang Đông cho anh ta, đương nhiên bao gồm nhà họ Phan thành phố Long.
Trong lòng Lang Dụ Văn rõ ràng, không có Lý Dục Thần, anh ta không nắm được Giang Đông, cũng không bảo vệ được Giang Đông. So với việc tự lên làm vua Giang Đông, còn không bằng đi theo Lý Dục Thần làm việc, tạo ra một phen sự nghiệp lớn hơn.
Cho nên anh ta quyết định, muốn đặt thế lực và sản nghiệp của nhà họ Phan vào dưới trướng tập đoàn Kinh Lý, để thành phố Long trở thành ván cầu giúp tập đoàn Kinh Lý bước ra khỏi Nam Giang.
Nhưng nhà họ Phan đã kinh doanh suốt trăm năm tại thành phố Long, quan hệ rắc rối khó gỡ, muốn tiếp nhận thế lực của bọn họ không hề dễ dàng, cho nên cần phải mượn lực lượng hai nhà Trần, Từ.
Lý Dục Thần để Mã Sơn cũng ở lại, vừa giúp đỡ Lang Dụ Văn vừa bảo vệ anh ta,
Trải qua lần lịch luyện thực chiến này, công phu của Mã Sơn nâng cao một bước, đã đến một cảnh giới mới.
Lý Dục Thần không biết lần này anh cần bế quan bao. lâu, anh lấy ra chút dược vật cho Mã Sơn, để anh ta uống đúng hạn, bù đắp căn cơ nông cạn.
Trở lại thành phố Hoà, Lý Dục Thần lại gọi Thái Vĩ Dân tới, để gã ta dẫn theo mười mấy thủ hạ thận trọng và đáng tin tới thành phố Long giúp Mã Sơn.
Hiện tại công phu của Mã Sơn không hề tệ, nhưng Lý Dục Thần không hi vọng Mã Sơn lâm vào chém chém giết giết trên đường phố. Việc kinh doanh của nhà họ. Phan dính dáng tới rất nhiều phe không sạch sẽ, loại chuyện này không thể tránh khỏi. Mặc dù hai bên Trần, Từ chắc chắn sẽ dẫn người tới, nhưng không thể toàn bộ dựa vào bọn họ, trong tay cũng phải có vài người xử lý những việc xấu xa này. Chuyện này để anh Thái đi làm là phù hợp nhất, vừa vặn có thể bồi dưỡng thêm thế lực. Mã Sơn có thể làm vương giả, chứ không phải tay chân đồng thau.
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Lý Dục Thần yên tâm bế quan tại Ngô Đồng Cư.
Không lâu sau khi Lý Dục Thần đi, Trần Định Bang và 'Từ Thông đều đến thành phố Long.
Trần Định Bang mang theo con trai Trần Chí Hổ, lấy danh nghĩa cháu ngoại để chỉnh đốn sản nghiệp nhà cậu. Mà Từ Thông thì khởi động mạng lưới thế lực kinh doanh nhiều năm tại thành phố Long, chèn ép thế lực còn sót lại của nhà họ Phan phản công.
Hai người đều là nhân vật trí dũng kiệt xuất. Một núi vốn không thể chứa hai hổ, nhưng bởi vì Lý Dục Thần, hai người đều hết sức khiêm tốn khiêm nhường. Bọn họ đều muốn người kia lên làm chủ, mình phụ trợ, cuối cùng quyết định giao quyền chủ đạo cho Lang Dụ Văn.