Khi Itazura Kazuyoshi ra tay, một kiếm tiện tay đó cũng đã đủ để lấy mạng của Lý Dục Thần.
Thậm chí, đây là ông ta đã nể mặt Lý Dục Thần dám đứng ra ra mặt thay võ đạo Hoa Hạ, cũng coi như nổi bật hơn nhiều người võ lâm ở đây, nếu không, ông ta cho rằng Lý Dục Thần còn không đủ tư cách để ông ta vung kiếm.
Một kiếm này là giết người, cũng là ban ân.
Cho nên, ông ta vừa chém ra một kiếm liền không thèm nhìn cái nào đã thu kiếm lại, xoay người rời đi.
Sau đó, ông ta liền thấy vẻ mặt mờ mịt và ánh mắt nghỉ hoặc của những người trong đại sảnh .
Itazura Kazuyoshi cũng cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ một kiếm này quá dùng lực, đã chém tên nhóc kia thành hai khúc rồi?
Vậy tên nhóc đó cũng quá yếu đi!
Itazura Kazuyoshi quay đầu, đột nhiên quá sợ hãi.
Chỉ thấy Lý Dục Thần vẫn còn êm đẹp đứng ở nơi đó, trên mặt là nụ cười giống như đang chế giễu một kiếm chẳng ra gì vừa nãy của ông ta.
Itazura Kazuyoshi cũng rất hoang mang.
Ông ta là cao thủ kiếm đạo, lại đến cảnh giới Đột Nhẫn đỉnh phong, nếu không phải trong lòng có lo lắng, rất có thể đã đột phá đến cảnh giới Thiên Nhẫn trong truyền thuyết rồi.
Một kiếm này nhìn như tiện tay, nhưng uy lực lại cực lớn.
Sao có thể đánh hụt được chứ? "Hừt"
Itazura Kazuyoshi hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lên lần nữa.
Vì để cứu vãn tên tuổi, một kiếm này của ông ta vẫn vô cùng tùy ý, nhìn qua cực kì thoải mái, chỉ là đã tăng thêm mấy phần lực lượng so với vừa rồi, cũng càng chú trọng sử dụng kiếm ý.
Nếu như nói một kiếm vừa rồi là chủ quan, thì một kiếm này, ông ta có trăm phần trăm lòng tin.
Cho nên ông ta vừa ra kiếm đã thu lại, vừa thu lại đã rời đi, căn bản không cần nhìn.
Nhưng mà, trên mặt người xem lại lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu lần nữa, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo. vẻ như đang nhìn đồ ngốc.
Itazura Kazuyoshi giật mình trong lòng, thu lại bước chân đã phóng ra, quay người nhìn lại.
Chỉ thấy Lý Dục Thần vẫn giống như vừa nấy, còn bình yên vô sự đứng ở chỗ đó.
"Cậu… cậu…" Itazura Kazuyoshi kinh ngạc nói không ra lời.