Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta ư?”, Đoàn Phù Dung nhìn về phía núi rừng xa xăm, ánh mắt cô đơn khó tả, bà ta im lặng một lúc lâu chỉ nói ba chữ: “Ta mệt rồi!”

Ân Oanh biết sư phụ đã quyết tâm rồi, cô ta quỳ xuống dập đầu lạy Đoàn Phù Dung ba lạy, miệng gọi sư phụ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lý Dục Thần cũng thở dài.

Mặc dù Đoàn Phù Dung không còn để tâm nữa nhưng anh lại không thể không để tâm. Chuyện của nhà họ Đoàn, chuyện của Nguyệt Tiên Lăng sự, anh đều sẽ điều tra rõ ràng. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới chuyện của nhà họ Lý. Anh âm thầm hạ quyết tâm, vẫn phải trả lại công bằng cho Đoàn Phù Dung, coi như là thay bố anh trả lại công bằng cho bà ta.

Mặt trời lên, kim loại hấp thụ nhiệt lượng, nhiệt độ ở bãi đậu xe tăng lên.

Lý Dục Thần nói với Ân Oanh và Đới Đình: “Chúng ta đi thôi”.

Ân Oanh lưu luyến nhìn sư phụ, yên lặng bước tới bên cạnh Lý Dục Thần.

Đới Đình đứng bất động nhìn bọn họ: “Cậu Lý, hai người đi đi”.

Lý Dục Thần sững sờ: “Cô không đi à?”

Đới Đình lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ cương quyết.

“Sở Dao bảo tôi đưa cô về”.

“Nhờ cậu thay tôi cảm ơn Sở Dao, nói với Sở Dao rằng Đới Đình ngày xưa đã chết rồi, chết trong thế giới bẩn thỉu đó”.

“Vậy cô… Đi đâu?”

Đới Đình bước tới bên cạnh Đoàn Phù Dung, quỳ xuống nói: “Sư phụ, đồ nhi lòng như tro tàn, không còn muốn nhập thế, xin người cho con ở lại bên cạnh người, bầu bạn với người sống nốt quãng đời còn lại trong núi rừng”.

Đoàn Phù Dung đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Đới Đình. Bà ta có thể cảm nhận được nỗi khổ mà Đới Đình chịu đựng và trái tim đã chết của cô ấy lúc này.

Đứa bé này cũng giống bà ta năm đó, chìm trong tuyệt vọng, khao khát biết bao có người có thể giúp cô ấy một tay, kéo cô ấy lên.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Đoàn Phù Dung gật đầu, ôm đầu Đới Đình vào trong khuỷu tay.

Lý Dục Thần biết Đới Đình đã quyết tâm, không thể ép buộc được nên cũng không nói gì nữa, quay người rời đi.

Ân Oanh do dự một chút rồi vẫn đi theo anh.

...

Trở lại nhà họ Lý, cửa nhà đóng chặt.

Lý Dục Thần đứng ngoài cổng, có dự cảm chẳng lành.

Mặt trời đã lên cao nhưng cổng vẫn còn đóng, đây là chuyện chưa từng có ở nhà họ Lý kể từ khi lấy lại được nó tới nay.

Cho dù Lý A Tứ thất trách thì Hầu Thất Quý cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Lý Dục Thần nhảy vào nhà, tới căn phòng đang đóng cửa của Lý A Tứ, đá văng cửa ra.

Lý A Tứ vẫn còn đang nằm ngáy khò khò trên giường.

Trong lúc ngủ mơ, anh ta trông thấy một thiên thần có cánh đứng đưa lưng về phía anh ta.

Tấm lưng mềm mại, mịn màng, vòng eo dịu dàng, dễ thương, bờ mông nở nang và chân…

Anh ta vươn tay ra, khẽ gọi: “Ngọc Xuân! Ngọc Xuân!”

Thiên thần quay mặt lại, nở nụ cười xán lạn.

Bỗng nhiên, ánh sáng biến mất, đêm tối bao trùm, trên người thiên thần bốc lên ngọn lửa đỏ rực, mặt thiên thần bị đốt cháy sém, biến thành ác ma đáng sợ.

Ác ma bóp cổ anh ta, lôi anh ta dậy, nói: “Lý A Tứ, cậu có tội, hãy cùng xuống địa ngục với tôi!”

Lý A Tứ giật mình la lên, mở choàng mắt ra, trông thấy khuôn mặt phẫn nộ của Lý Dục Thần.

“Cậu… Cậu Lý! Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý A Tứ phát hiện ra mình bị Lý Dục Thần bóp cổ xách lên không trung, gần như không nói nên lời.

“Xảy ra chuyện gì à? Cậu nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?”

Lý Dục Thần vứt Lý A Tứ xuống đất, quay người đi ra ngoài.


Lý A Tứ vội vàng mặc áo vào, đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK