Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Na Nhữ Bình đột nhiên không kịp phản ứng, ở đâu ra cứu binh ngoài cổng?

Nhưng lúc này đã không kịp suy nghĩ nhiều, càng không thể đặt câu hỏi để Tác Lãng phân tâm.

Khi Tác Lãng đâm Kim Cương Xử xuống dưới, mọi người đã thoát khỏi sự trói buộc của cái bóng, có thể tự do hành động, liền ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.

Na Nhữ Bình đỡ Na Hy Nghiêu, cũng chen chúc trong đám người, thất tha thất thiểu, suýt nữa thì ngã xuống.

Chỉ có mấy người vừa rồi quỳ xuống tỏ vẻ trung thành với Na Nhữ An là ở lại bên trong.

Bọn họ có thể nghe ra được từ trong lời nói của hòa thượng, trước mắt vẫn là Na Nhữ An chiếm ưu thế, hòa thượng còn nôn ra máu, xem ra không kiên trì được bao lâu, Na Nhữ An chắc chắn sẽ thắng.

Hơn nữa vừa rồi đã phản bội, bây giờ mà cùng đi ra ngoài, cho dù gia chủ không trách phạt tại chỗ, về sau cũng sẽ không có một ngày tốt lành, còn không bằng phản bội đến cùng, đánh cược một lần, nếu như Na Nhữ An thắng, về sau toàn bộ nhà họ Na chính là của mấy người bọn họ.

Sau khi đi ra bên ngoài, mọi người nhao nhao khiển trách mấy người ở lại bên trong, ai nấy đều chửi ầm lên.

Na Hy Nghiêu biết rõ đạo lý nước quá trong ắt không có cá, nếu như thật sự đến trước thời khắc sống chết, trong số những người đang mắng chửi này còn có mấy ai trung thành?

"Nhữ Bình, vừa rồi Tác Lãng đại sư bảo con đi gọi viện binh, con còn không mau đi?"

Na Hy Nghiêu đã nhắc nhở đám người.

"Đúng vậy, đại sư nói không kiên trì được bao lâu nữa, cứu binh ở đâu?"

"Đương nhiên là chùa Bạch Tháp rồi, không phải Na Nhữ An nói Tác Lãng đại sư còn có sư phụ sao?"

Na Nhữ Bình lắc đầu nói: "Chùa Bạch Tháp quá xa, không kịp".

"Không đúng, không đúng, vừa rồi hình như tôi nghe thấy đại sư nói ra cổng mời, liệu có thể là sư phụ ông ta đã tới rồi hay không?"

Na Nhữ Bình mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dám tin.

Lúc này, mọi người đã ồ ạt chạy ra cổng, nghênh đón sư phụ trong miệng đại sư.

Na Nhữ Bình cũng đỡ Na Hy Nghiêu vội vàng đi theo.

Lúc bọn họ đến cổng, không nhìn thấy Lạt Ma, chỉ nhìn thấy đám vệ sĩ nằm rạp một chỗ.

Chỉ có Lý A Tứ đứng ở đó, đối diện còn có một người trẻ tuổi.

"A Tứ, sư phụ Lạt Ma đâu?", có người hỏi.

Lý A Tứ và các nhân viên an ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao đang yên đang lành, hôm nay lại có nhiều người chạy ra ngoài như vậy?

Người nhà họ Na hiếm khi tập trung đông đủ như thế, mà lại còn đồng loạt đi ra cổng, đúng là khó gặp.

"Lạt Ma?", Lý A Tứ ngơ ngác nhìn về phía Na Nhữ Bình: "Không phải đi vào cùng với Nhữ Bình thiếu gia rồi sao?"

"Ôi trời không phải người đó, là một người khác", người kia gấp đến mức dậm chân, chỉ xuống đám người bị thương đầy đất: "Là người khiến mấy người này bị thương đấy".

Ông ta đương nhiên cho rằng chắc chắn là đại sư tới, đám bảo vệ không hiểu chuyện, ngăn cản không cho vào, kết quả bị đại sư dạy dỗ.

"Nếu mấy người khiến đại sư tức giận bỏ đi, mấy người sẽ không gánh chịu nổi đâu!"

Lý A Tứ hoàn toàn ngơ ngác, sửng sốt một hồi lâu mới chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Là cậu ta đánh, cậu ta là... đại sư?"

"Hả?"

Đám người nhà họ Na cũng ngây ra.

Đây là ai?

Tuổi quá trẻ, thấy thế nào cũng không thể là Lạt Ma chùa Bạch Tháp được.

Chỉ có Na Nhữ Bình bây giờ mới hiểu ra.


Nhưng nhớ tới lời mình đã nói, bây giờ lại phải quay về cầu xin người ta, đơn giản là khó mà mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK