Giọng nói của người bù nhìn rất khó nghe, giống như tiếng lưỡi hái cắt cỏ khô vậy.
Nghe thấy âm thanh này, có ai mà không sợ hãi.
Không chỉ riêng Lâm Vân, ngay cả người nhà họ Triệu cũng giật nảy mình.
Một tay Lâm Vân cắm vào giữa hai tay của người bù nhìn, cậu ta muốn rút ra nhưng phát hiện thứ này tuy yếu ớt không xương, khả năng bao vây lại rất mạnh, quấn chặt như mãng xà vậy.
“Anh rể cứu em!”, Lâm Vân bị ép tới mức không thở nổi, giọng đã khàn đi.
“Cứu cậu? Để tôi coi cậu ta dùng gì cứu cậu!”
Ngô Hiền cười ha hả, hai tay không ngừng thay đổi pháp quyết.
Thân bù nhìn dần trở nên rậm rạp, bắt đầu phát triển, chỉ chốc lát là sắp nuốt trọn cả người Lâm Vân.
Lâm Vân giống như bị bọc trong một cái kén bằng rợm, thở không nổi.
Vừa rồi rơm rạ còn khô ráo giờ như chất lỏng, dính nhớp giống như bôi trét hồ xung quanh vậy.
“Tiểu Vân, ông nội nè cháu, ông đói quá…”
Trong lúc mơ màng, Lâm Vân nghe thấy giọng của ông cụ.
Cậu ta cảm giác được một lục hút kỳ quái đang hút mất thứ gì đó trên người mình.
Sức lực dần mất đi, ý thức trở nên không tỉnh táo.
“Lâm Vân! Cố chịu đựng, đó không phải là ông nội cậu mà là ma hồn! Cậu phải chống lại nó, đây là cơ hội cực tốt để cậu tu luyện sức mạnh tâm hồn!”
“Anh rể?”, Lâm Vân lập tức tỉnh táo: “Cái gì là sức mạnh tâm hồn?”
“Sức mạnh tâm hồn là sức mạnh kết hợp giữa tâm niệm và hồn phách. Tu luyện võ đạo mà không có sức mạnh tâm hồn thì cũng chỉ là kẻ võ phu, chỉ có chân khí kết hợp với hồn lực thì mới đột phá Hoá Kình, đạt tới Tông Sư!”
“Hoá Kình? Tông Sư?”
Lâm Vân là người luyện võ, tất nhiên cũng từng nghe nói tới những thứ này.
Nhưng cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.
Chẳng lẽ trên đời thật sự có người như thế tồn tại?
Anh rể!
Anh rể là cao thủ Hoá Kình ư?
Cũng có thể là Tông Sư?
Lâm Vân càng nghĩ càng hưng phấn.
“Anh rể ơi, em phải làm sao?”
“Loại bỏ tạp niệm, dùng ý chí của cậu, dùng tim của cậu chống lại nó. Dùng tâm pháp nội công mà ông hai đã dạy vận chuyển chân khí, bảo vệ kinh mạch từng chút một không để cho nó ăn mòn”.
Lâm Vân thử nhưng cái giọng nói giống ông nội cứ quanh quẩn bên tai cậu ta.
Đống rơm rạ sền sệt kia lại từ từ siết chặt.
“Anh rể, hình như em không làm được rồi!”
“Cậu làm được!”, Lâm Vân lắng nghe Lý Dục Thần nói: “Nhớ cho kỹ, cậu mạnh tới mức nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào nội tâm của cậu. Người trong võ đạo, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tâm ma, hôm nay anh rể sẽ dẫn cậu một đoạn, giúp cậu qua ải. Qua được ải này, về sau, miễn là cậu không lười biếng, trước khi tới cấp bậc Tông Sư, con đường cậu đi sẽ bằng phẳng vô cùng”.
Lâm Vân nghe thế thì không còn do dự nữa, cậu ta nhắm mắt. Nghiêm túc tập trung, bất kể đống rơm siết cỡ nào, bất kể có âm thanh gì, cậu ta đều phớt lờ, chỉ chú ý nội tâm bản thân.
Sức hút vẫn còn.
Lâm Vân vận chuyển chân khí, bảo vệ kỳ kinh bát mạch.
Lúc này cậu mới phát hiện là thứ bị hút đi khỏi cơ thể mình chính là tinh khí.
Mà theo sự xói mòn tinh khí, có thứ gì khác nữa cũng trôi tuột theo.
Thứ này, cậu chưa từng thấy, hôm nay đã gặp được, cũng biết đó là hồn phách của mình.
Cậu ta cố gắng chống lại sức mạnh đang hút đi tinh hồn của mình, vẫn dùng chân khí bảo vệ kinh mạch, dùng tâm bảo vệ hồn, dùng hồn che chở tâm.
Tâm – hồn hợp nhất, quá trình này sao mà khó khăn quá!
Khi cậu sắp không chịu đựng được, một sức mạnh bí ẩn xuất hiện, một tâm thanh vang lên bên tai.
“Cố lên nào!”
Lâm Vân biết anh rể đang ở bên cạnh mình.
Lòng tin và sức mạnh cũng tự nhiên sinh ra.
…
Bù nhìn như có cảm giác, biết Lý Dục Thần đang giúp Lâm Vân, nó vươn ra xúc tu tới chỗ Lý Dục Thần, nhanh chóng bò gần bên chân anh.
Nhưng dường như có thứ gì đó làm nó sợ hãi, không dám tới gần, cứ vòng vo quanh quẩn bên cạnh.
Ban đầu Ngô Hiền còn lo lắng nhưng thấy Lý Dục Thần đứng như trời trồng tại chỗ, không phản kháng gì thì cũng yên tâm.
Ông ta cười lạnh: “Hừ, hoá ra trên người có mang theo pháp bảo trừ tà, mau giao ra đây, tôi tha cho cậu không chết!”
Đống rơm đang không ngừng cuốn chặt Lâm Vân tiếp tục phát triển, bò soàn soạt trên mặt đất, tiến về phía Lý Dục Thần.
Nhưng dù cố gắng cỡ nào, nó cũng chỉ sượt qua bên chân anh.