Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Sinh nói đơn giản về Ngũ Sứ Ma Môn, đều là những lời đồn giang hồ, Lý Dục Thần cũng đã nghe qua ở chỗ Châu Khiếu Uyên Kim Lăng.

Chỉ là anh hơi hiếu kỳ, Châu Khiếu Uyên nói ông nội Hữu Toàn cùng ông ta đến sa mạc giết Lữ Hiển, thì làm sao lại cùng Tiêu Sinh đi giết Đạm Đài Ngọc đây?

Tiêu Sinh tiếp tục nói: “Đạm Đài Ngọc này hành tung bất định, chúng tôi dựa theo manh mối, mỗi lần đều đến muộn một bước. Nhưng trong quá trình truy đuổi, chúng tôi lại phát hiện manh mối của một người khác tên Lữ Hiển, kẻ đó cũng là một trong Ngũ Sứ Ma Môn. Lý Hữu Toàn liền thương lượng với tôi, để tôi tiếp tục đuổi theo Đạm Đài Ngọc, ông ta đuổi theo Lữ Hiển, không ngờ, lần từ biệt đó lại là vĩnh biệt”.

Nói đến đây, Tiêu Sinh thở dài một tiếng, vẻ mặt thương cảm cô đơn.

Lý Dục Thần gật đầu, nói như vậy thì sự việc đối khớp rồi.

Ban đầu có lẽ ông nội Hữu Toàn không dự định tìm Châu Khiếu Uyên, mà định liên thủ với Tiêu Sinh giết Đạm Đài Ngọc. Nhưng phát hiện ra tung tích của Lữ Hiển nên mới đến Kim Lăng tìm Châu Khiếu Uyên, cùng đến sa mạc giết Lữ Hiển.

Chỉ là sau đó không biết tại sao, lại không hội gặp với Tiêu Sinh, mà một mình đi tìm Đồng Hạo.

Lý Dục Thần bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: “Ông Tiêu, kẻ đánh thương ông, chắc không phải là Đạm Đài Ngọc chứ?”

Tiêu Sinh gật đầu nói: “Cậu đoán không sai, chính là Đạm Đài Ngọc”.

Tiêu Minh Hạc ngạc nhiên nói: “Nhưng bố à, đó là chuyện của mười mấy năm trước rồi mà?”

Tiêu Sinh nói: “Đạm Đài Ngọc hành tung vô cùng quỷ dị, bố đã đuổi theo hắn mấy năm, vẫn không thể tìm được hắn, sau này thì mất manh mối của hắn. Bố đã từ bỏ, nghĩ rằng đời này không thể hoàn thành nhiệm vụ của Lý Hữu Toàn giao cho, cũng không trả được nợ cái mạn của nhà họ Lý”.

“Nhưng có lẽ ông trời có mắt, không lâu trước đó, bố bỗng phát hiện ra tung tích của Đạm Đài Ngọc, hắn đã đến thủ đô. Nhưng bố biết, kẻ này là một trong Ngũ Sứ Ma Môn, ma công rất giỏi, bố chưa chắc là đối thủ. Trước khi xuất phát, tôi đã thổi tiêu tưởng niệm ở khu nhà cũ nhà họ Lý, hy vọng Thiên Sách trên trời có linh, giúp tôi giết được tà ma này”.

Lý Dục Thần mới biết, thì ra người mà Hoàng Đại Sơn nói thổi tiêu ở khu nhà họ Lý chính là Tiêu Sinh.

“Vốn dĩ, tôi đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị chết chung với Đạm Đài Ngọc. Nhưng không ngờ, thời khắc quan trọng, có người ra tay cứu Đạm Đài Ngọc, còn tôi bị thương nặng”.

“Là ai?”, Lý Dục Thần và Tiêu Minh Hạc cùng hỏi.

“Tôi không biết”, Tiêu Sinh lắc đầu: “Có lẽ không phải con người”.

“Không phải con người?”

“Vì đó chỉ là một cái bóng, một cái bóng có thể đứng lên”, Tiêu Sinh nói.

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Cái bóng còn dễ nói, có thể là người nào đó ẩn ấp tốt, không bị Tiêu Sinh phát hiện bản thể thôi.

Nhưng cái đứng lên là thế nào?

Tiêu Sinh là tông sư, đứng đầu võ lâm phương Bắc, đương nhiên sẽ không ăn nói linh tinh.

“Tôi biết là ai rồi”, Lý Dục Thần đột nhiên nói.

“Cậu biết là ai?”, Tiêu Sinh ngạc nhiên.

Lý Dục Thần gật đầu: “Ông Tiêu, ông chỉ cần nói cho tôi biết Đạm Đài Ngọc ở đâu là được, việc còn lại cứ để tôi. Tuy thương tích của ông đã không còn đáng ngại, nhưng nguyên khí tổn thương, vẫn cần tĩnh dưỡng. Tôi truyền cho ông một bộ phương pháp điều khí, ông luyện tập theo, đều có lợi cho cơ thể và võ hồn của ông”.

Liền dùng tay vẽ bùa trên hư không, ngón tay điểm nhẹ vào giữa đôi lông mày của Tiêu Sinh.

Người khác nhìn mà khó hiểu, chỉ có Tiêu Sinh mở to con mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó là vẻ mững rỡ điên cuồng.

“Đây là…”

Ông ta kích động không thốt ra lời. Rảo cản võ đạo đỉnh phong mà mình suy nghĩ mấy chục năm, khoảng cách giữa võ và đạo không thể vượt qua như lạch trời, lại được Lý Dục Thần nhẹ nhàng điểm một cái thì đã điểm phá.

Vốn dĩ, ông ta giống như người tu hành cô độc, tuy đã trèo lên đỉnh, nhìn khắp các núi nhỏ bé, lại vô cùng cô độc hiu quạnh, nơi hoang dã mênh mông đối diện, các dãy núi nối liền không dứt, ông ta không có chỗ để đi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời thăm thẳm, dải sao lấp lánh.

Ông ta biết, trên bầu trời đó có một thế giới khác.

Nhưng ông ta đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, không còn đường để trèo lên nữa.

Sự cô đơn và tuyệt vọng này, người bình thường không thể cảm nhận được.

Tô Tử nói chỗ cao không thẳng nổi lạnh lẽo, có lẽ là tâm cảnh này.

Nhưng bây giờ, cùng với Lý Dục Thần khẽ chỉ điểm một cái, ông ta nhìn bầu trời mênh mông đó, có một con đường trời, xa xôi thăm thẳm, không biết thông đến nơi nào.

“Ông Tiêu, đây là cơ duyên của ông, nhưng đường trời khó đi, có thể đi được hay không, phải xem bản thân ông rồi”.

Tiêu Sinh gật đầu: “Tôi hiểu, tôi si mê võ đạo, cả đời sát phạt quá nặng, đương nhiên kiếp số cũng nặng”.

Ông ta nhìn Lý Dục Thần, thở dài một hơi: “Vốn nghĩ lần này phải trả cái mạng này cho nhà họ Lý, không ngờ lại là cậu đã cứu tôi. Nếu lại nhờ vào những gì cậu truyền mà đột phá, thì như có được cuộc đời mới. Như vậy, chẳng phải tôi nợ nhà họ Lý ba cái mạng rồi ư?”

Lý Dục Thần cười nói: “Ông Tiêu không cần để ý, phần tình nghĩa của ông dành cho nhà họ Lý, tôi sẽ khắc ghi”.

Tiêu Sinh lại lắc đầu, vẻ mặt hổ thẹn, nói với Tiêu Minh Hạc bên cạnh: “Minh Hạc, sau này cậu Lý ở thủ đô, bất luận làm gì, nhà họ Tiêu chúng ta đều phải hết sức hỗ trợ”.

“Vâng, thưa bố”, Tiêu Minh Hạc đồng ý nói.

Tiêu Sinh mới nói với Lý Dục Thần: “Đạm Đài Ngọc sống trong một nông trang dưới chân núi Bách Hoa, nhưng trước nay hắn hành tung thần bí, lần này bị tôi phát hiện, chắc chắn sẽ không ở lại đó. Nhưng tôi biết hắn còn có một điểm dừng chân, chính là trong một ngồi miếu cũ bỏ hoang của thiên quan Long Môn phía Tây của núi Bách Hoa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK