Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta chỉ biết Lương Tri Huyên là Tông Sư, còn rốt cuộc lợi hại tới đâu thì không rõ.

Nhưng ông nội của anh ta – vua sòng bài Hào Giang Hà Gia Xương rất tôn sùng Lương Tri Huyên, từng muốn mời Lương Tri Huyên tới Hào Giang nhưng bị Lương Tri Huyên từ chối.

Sau đó, không rõ nhà họ Lý đưa ra điều kiện gì mà mời được Lương Tri Huyên, khiến Hà Gia Xương vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, đến giờ nhắc lại vẫn thấy không vui.

Hà Quảng Chí thấy khí thế của Mã Sơn không thua Lương Tri Huyên, trong lòng chợt nghĩ, nếu như anh ta mời được Loạn Quyền Mã Sơn tới Hào Giang thì có phải là ông nội anh ta sẽ vui vẻ không?

Lý Ngôn Thành đứng trước mặt Lý Dục Thần, quan sát anh mấy lượt, hỏi: “Cậu chính là Lý Dục Thần à?”

“Đúng vậy, là tôi”, Lý Dục Thần lạnh nhạt đáp, không kiêu ngạo không tự ti.

Lý Ngôn Thành gật đầu, lơ đãng liếc nhìn Lương Tri Huyên rồi quay lại nhìn Lý Dục Thần: “Ừm, khá lắm, khá lắm…”

Cơn thịnh nộ của ông cụ Lý mà mọi người dự đoán lại không hề xuất hiện.

Lý Ngôn Thành khen “khá lắm” mấy lần liền rồi chống gậy bỏ đi.

Mọi người đều không đoán được ý của ông cụ, không ai dám nói chuyện.

Cây gậy gõ xuống đất kêu lốc cốc.

Lý Triệu Phong đi theo sát gót bố, sợ ông cụ xảy ra chuyện.

Hai quyền sư bảo vệ hai bên, những vệ sĩ khác luân phiên tiến lên, ánh mắt như ưng, cảnh giác quan sát chung quanh.

Chỉ có Tông Sư Lương Tri Huyên là vẫn tiếp tục giằng co với Mã Sơn, hai người không hề nhúc nhích chút nào.

Lý Ngôn Thành đi về phía hai đứa cháu trai cưng.

“Ông nội!”, Lý Thừa Bình rụt rè gọi một tiếng.

Lý Cửu An nằm dưới đất, ra vẻ đau đớn: “Ông ơi, chân của cháu…”

Lý Ngôn Thành nói với người bên cạnh: “Dìu nó dậy”.

Hai vệ sĩ đi qua đó dìu Lý Cửu An dậy.

“Ông nội...”, Lý Cửu An được dìu dậy nhưng chiếc chân gãy vẫn rất đau, hơn nữa anh ta còn cố ý giả bộ đau đơn trước mặt ông nội nên giọng càng thêm nghẹn ngào.

Lý Ngôn Thành đột nhiên bất thình lình tát anh ta một cái.

“Bốp” một tiếng giòn tan, khiến cả Lý Cửu An và mọi người ở đây đều ngơ ngác.

“Khóc cái gì?”, Lý Ngôn Thành nghiêm nghị nói: “Nước mắt không giúp cháu mạnh mẽ hơn, sự thương hại và đồng tình sẽ chỉ khiến cháu càng ngày càng mềm yếu. Con cháu nhà họ Lý chúng ta xưa nay không rơi lệ!”

Lý Cửu An giật mình, vội vàng lau khô nước mắt, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng, thưa ông”.

Lý Ngôn Thành gật đầu: “Ừm, ông biết chân cháu bị cậu ta đánh gãy, người nhà họ Lý chúng ta phải nói lý lẽ. Nếu như đúng là cháu bị người ta ức hiếp thì nhất định chúng ta sẽ phải trả thù. Nhưng trước đó, cháu hãy nghĩ lại xem, trong chuyện này, cháu có lỗi gì không? Có phải là cháu bướng bỉnh trước, ép người ta phải làm như vậy hay không?”

“Cháu không hề!”, Lý Cửu An nói to: “Tại bọn họ ức hiếp Thừa Bình, đánh Thừa Bình nên cháu mới dẫn người tới”.

“Tôi có thể chứng minh!”

Lương Phượng Như bò dậy từ dưới đất.

Cô ta bị ngã khá mạnh, quần áo, đầu tóc rối bời, cả khuôn mặt sưng lên như thủ heo, cộng thêm bị rụng răng, nói năng ú ớ, Lý Ngôn Thành và Lý Triệu Phong phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra cô ta.

“Chính là hai con heo đại lục này chạy đến Hương Giang gây sự, nói mình là nhà họ Lý ở thủ đô. Ai chẳng biết nhà giàu trong thiên hạ này chỉ có một nhà họ Lý, đó chính là nhà họ Lý ở Hương Giang mà cụ Lý ngài một tay gây dựng nên! Cháu chỉ đứng ra nói mấy lời công bằng, vậy mà bọn họ đã đánh cháu ra nông nỗi này! Hức hức…”

Lương Phượng Như khóc rống.

“Bọn họ thấy cháu dễ ăn hiếp nên đánh cháu! Đánh cháu đã đành, lại còn đánh cả cậu Lý! Cụ Lý, ngài mau làm thịt hai con heo đại lục này, ném xuống biển làm mồi cho cá đi, người Hương Giang chúng ta chỉ công nhận một nhà họ Lý, chúng ta tuyệt đối không công nhận nhà họ Lý ở thủ đô gì kia!”

Lương Phượng Như vừa lên tiếng là Nguyễn Hướng Đông lập tức thấy nhức đầu.

Mấu chốt là người phụ nữ này chẳng những da mặt dày mà sức sống còn ngoan cường như một con gián đánh mãi không chết.

“Ông Lý, tôi là Nguyễn Hướng Đông, trước kia chúng ta từng uống trà ở Tiêm Sa Chủy…”

Nguyễn Hướng Đông muốn giải thích vài câu. Hồi ông ta còn lăn lộn trong Hồng môn, Lý Ngôn Thành mới vừa phất lên. Khi đó, bọn họ cũng có chút giao tình. Sau này, địa vị của Lý Ngôn Thành càng ngày càng cao, địa vị của ông ta lại giảm mạnh, hai người không còn gặp nhau nữa.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Lý Ngôn Thành đã khoát tay ngăn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK