Hai thân hình cùng lắc hai cái.
Tưởng Tuyền Lâm kinh ngạc, không ngờ pháp lực của Adam vô cùng hùng hậu.
Trong lúc ông ta thất thần vừa nãy, Adam đã tung ra chiêu tiếp theo.
Chỉ thấy hai tay anh ta đan xen, lòng bàn tay phóng ra ngoài đầy về phía trước.
Hai dòng khí đan xen bắn về phía Tưởng Tuyền Lâm.
Tưởng Tuyền Lâm lệch người tránh đi, đang định phản kích.
Lại không nghĩ hai dòng khí lưu đó đột nhiên chuyển hướng, như hai con mãng xà, xoay tròn xen nhau trong không trung, xoắn giết về phía Tưởng Tuyền Lâm.
Tưởng Tuyền Lâm không kịp tránh, chỉ có thể dùng chân khí bản thân chống lại.
Chỉ thấy ông ta bị quấn lấy, giống như đứng ở trung tâm gió bão vòi rồng. Tưởng Tuyền Lâm thở ra hai tiếng, toàn thân chấn động, ầm một tiếng, dòng khí tiêu tan.
Trong phút chốc, đạo bào trên người ông ta thành vải vụn, mái tóc cũng xõa ra, thả dài xuống, vô cùng nhếch nhác. Lý Dục Thần bất giác lắc đầu.
Thực ra luận cảnh giới đạo pháp, ít nhất Tưởng Tuyền Lâm cao hơn Adam một cảnh giới, nhưng luận năng lực thực chiến, Adam mạnh hơn Tưởng Tuyền Lâm nhiều.
Vừa nãy, nếu không phải công lực của hai người quá lớn, Tưởng Tuyền Lâm chắc chắn sẽ thương nặng.
Xem ra, tuy đạo sĩ của Bạch Vân Quan tu vi không thấp, nhưng được sống trong sung sướng. Cũng khó. trách, thái bình thịnh thế, vùng đất thủ đô, cũng không có yêu ma quỷ quái gì, những đạo sĩ này cũng không có cơ hội đấu pháp.
Ngược lại là đạo quan nước ngoài, đối diện với áp lực của giáo phái phương Tây, sinh tồn trong khe hẹp, càng chú trọng thực chiến.
Lý Dục Thần đoán, sư phụ của Adam là một tu sĩ rất giỏi.
Tưởng Tuyền Lâm là giám viện của Bạch Vân Quan, bị một vấn bối, hơn nữa còn là người nước ngoài đánh cho nhếch nhác như vậy, làm sao không thẹn quá hóa giận được.
Lập tức, ngón tay ông ta bấm kiếm quyết, miệng đọc. thần chú, chỉ thấy một đường kiếm quang từ trên người anh bay ra, chạy thẳng đến Adam.
Trong tích tắc, kiếm quang hoành hành trong phòng, sát ý lẫm liệt, ngay cả không khí cũng ngưng tụ ra sương hoa.
Lý Dục Thần cau mày, ông già này, sao đánh được hai chiêu đã thẹn quá hóa giận rồi, còn dùng đến pháp khí?
Cảnh giới của Adam không bằng Tưởng Tuyền Lâm, đánh tay đôi thì còn được, một khí sử dụng pháp khí, thì chắc chắn sẽ thua.
Huống hồ kiếm này, sát ý mãnh liệt như vậy, bất luận thế nào Adam cũng không đỡ được.
Nếu trên người anh ta không có pháp khí, chỉ sợ sẽ bỏ mạng tại chỗ.
Kiếm khí như cầu vồng, lập tức đến trước người Adam.
Quả đúng như Lý Dục Thần dự liệu, mặc dù Adam có kinh nghiệm chiến đấu, lại không có cách gì để đối phó với phi kiếm này.
Một là cảnh giới của Tưởng Tuyền Lâm cao hơn anh ta, hai là căn cơ Bạch Vân Quan vững chắc, Tưởng Tuyền Lâm là giám viện, đương nhiên phi kiếm của ông ta cũng là pháp khí thượng thừa.
Bạch Vân Quan là nơi Trường Xuân chân nhân Khâu Xử Cơ tu chân năm đó, Thất Tử Toàn Chân uy danh lừng lẫy, đạo pháp huyền diệu tinh thâm.
Đặc biệt là kiếm đạo Trường Xuân và kiếm trận Thất Tinh, càng nổi tiếng thiên hạ.
Tưởng Tuyền Lâm xuất phi kiến, khoảng cách chênh lệch với Adam hiện ra rõ ràng.
Adam gần như không có sức phản kháng, chỉ đành trơ mắt nhìn kiếm quang bản về phía mình.
Đúng lúc kiếm khí sắp đâm vào, kiếm quang bỗng dừng lại.
Một thanh trường kiếm dài ba tấc xuất hiện, dừng trước mặt Adam, mũi kiếm cách giữa đôi lông mày không đến hai tấc.
Không biết Lý Dục Thần đã đến bên cạnh Adam từ lúc nào, đưa ra một tay, ngón trỏ và ngón giữa kẹp thân kiếm.
Trường kiếm dừng trong không trung, pháp lực vẫn chưa tan.
Bị pháp lực xua đi, thân kiếm chấn rung, chuôi kiếm bị lắc vô cùng mạnh, dường như muốn thoát khỏi ràng buộc, hoàn thành sứ mạnh của chủ nhân giao phó.
Đồng tử của Adam giãn to ra, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ.
Cuối cùng anh ta ý thức được sự lợi hại của kiếm đạo Hoa Hạ.
Điều khiến anh ta chấn kinh hơn là, đạo hữu du
khách ngẫu nhiên gặp anh ta, lại có thể ra tay không hề báo trước trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã kẹp chặt đường kiếm đó.
Tưởng Tuyền Lâm cũng chấn kinh.
Dùng hai ngón tay kẹp phi kiếm của mình, công lực. đẳng cấp thế nào chứ?
Cho dù quan chủ ra tay, cũng không thể dễ dàng như vậy?
Hai tay ông ta liên tục bấm quyết đổi ấn, miệng đọc thần chú, muốn hô gọi bảo kiếm về, nhưng cuối cùng vẫn không thể.
“Rốt cuộc cậu là ai?”, Tưởng Tuyền Lâm kinh hãi hỏi.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng thả tay, trường kiếm lại hóa thành kiếm quang, bay ngược trở về.
Lần này, kiếm thế còn lợi hại hơn lúc bay đến.
Tưởng Tuyền Lâm kinh hãi, vội vàng sử dụng thuật pháp ngự kiếm, muốn điều khiển phi kiếm.
Nhưng không ngờ tuy linh kiếm có cảm ứng, lại không thể điều khiển.
Trong chớp mắt, kiếm đã đến trước mặt, không thể tránh.
Tưởng Tuyền Lâm biết uy lực của kiếm này, muốn lấy thân thể đối kháng là chuyện không thể nào.
Hu hu! Cuộc đời ta kết thúc rồi!
Tưởng Tuyền Lâm kêu đau khổ trong lòng, bất giác nhắm mắt.
Chỉ nghe thụp một tiếng, phía sau vang lên tiếng kiếm kêu vù vù.
Ông ta mở mắt, quay đầu nhìn, chỉ thấy thanh kiếm đó cắm vào cột nhà, thân kiếm lún sâu hoàn toàn.
Trong lòng Tưởng Tuyền Lâm xấu hổ, tức giận nhìn Lý Dục Thần, nói: “Tại sao cậu không giết tôi?”
Lý Dục Thần nói: “Tại sao tôi phải giết ông?”
Tưởng Tuyền Lâm ngẩn người, lại không biết trả lời thế nào.
Lý Dục Thần thở dài, nói: “Tưởng đạo trưởng, ông là giám viện Bạch Vân Quan, cũng coi là đức cao vọng trọng, sao có thể động sát tâm? Vừa nãy nếu tôi không ra tay, vị đạo hữu Thích Thành Tử này sẽ phải mất mạng dưới kiếm của ông rồi”.