Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Dì là nữ tử hiếm thấy nhất thế gian!", Lâm Mộng Đình nói.

"Em còn gọi là dì?", Lý Dục Thần nhìn Lâm Mộng Đình, nhẹ nhàng quẹt mũi cô.

"Mẹ!", Lâm Mộng Đình cúi đầu xuống, nhỏ giọng kêu, giọng nói lộ vẻ ngại ngùng và hạnh phúc.

...

Hầu Thất Quý hỏi Lý Dục Thần, anh có muốn tham gia yến tiệc mừng thọ của Tần gia không, nếu tham gia thì chuẩn bị quà tặng như thế nào.

Lý Dục Thần suýt chút nữa quên việc này, nhưng Hầu Thất Quý làm quản gia căn nhà của họ Lý, ông ta sẽ không quên.

"Ông cảm thấy tôi có phải đi không?", Lý Dục Thần hỏi Hầu Thất Quý.

Hầu Thất Quý trả lời: "Cậu chủ, nếu cậu đã hỏi tôi, vậy tha thứ cho tôi cả gan nói. Nếu tôi nói, vẫn nên đi thì hơn".

"Vì sao chứ?"

"Tôi biết cậu chủ không để Tần gia vào mắt. Nhưng mặc dù ở Thủ đô, Tần gia không bằng được bốn gia tộc lớn, thì nói cho cùng cũng là một nhân vật. Cậu không để Tần gia vào mắt, như vậy người của toàn Thủ đô đều sẽ cho rằng cậu Lý mắt cao hơn đỉnh, không coi ai ra gì. Tuy bản thân cậu không quan trọng vấn đề này, nhưng nhà họ Lý là một gia tộc, về sau phải bám rễ sinh tồn tại Thủ đô, phải liên hệ với những người này. Mạnh Tử nói: "Đem sức ra mà giả làm sự nhân, gọi là đạo bá. Đem đức ra mà thực làm sự nhân, gọi là đạo vương", nhà họ Lý muốn quay trở lại vị trí thế gia đệ nhất được thiên hạ công nhận, ngoài bản lĩnh và sức mạnh ra còn cần lòng người".

"Ý của ông là muốn tôi lấy lòng Tần gia?"

"Tất nhiên không phải", Hầu Thất Quý đáp: "Cậu chủ đi là cho ông ta mặt mũi, cũng bày tỏ thái độ với người giang hồ và thế gia Thủ đô, cậu và nhà họ Lý không phải là cao không thể với tới. Đến lúc đó, cậu chủ có thể tùy cơ ứng biến. Nếu Tần gia bày tỏ sự thân thiện với cậu, cậu lại cảm thấy người này có thể kết giao, vậy thì làm bạn bè. Nếu không phải người có thể kết giao, vậy đi thẳng, từ đây không qua lại với nhau".

"Nếu ông ta làm khó dễ tôi thì sao?", Lý Dục Thần cười hỏi.

"Vậy thì dứt khoát xốc bàn, giẫm lên Tần gia leo lên trên!", Hầu Thất Quý cúi đầu nhìn thoáng qua tay đã khỏi hẳn của ông ta, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Có người bày yến hội thay chúng ta, mời toàn nhân vật nổi danh Thủ đô, cơ hội nổi tiếng tốt như vậy tìm nơi nào nữa?"

Lý Dục Thần cười haha, chỉ vào Hầu Thất Quý nói: "Đây còn là ông chủ Hầu đánh cương thi, nhặt Nguyên bảo dưới mặt đất mà tôi biết sao?"

Mặt già của Hầu Thất Quý đỏ ứng, ngượng ngùng nở nụ cười.

Lý Dục Thần hỏi ông ta: "Tần gia chính là Tông Sư Sách Môn, ông không sợ tôi đánh không lại ông ta?"

Hầu Thất Quý cười đáp: "Trước kia có lẽ sẽ nghĩ như vậy, nhưng kể từ khi tiến vào mộ Quỷ Vương cùng cậu, nếu tôi còn nghĩ như vậy thì tôi chính là kẻ ngu".

Lý Dục Thần lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp Tần gia, không biết lai lịch của ông ta, nhưng tôi đoán chắc, ông ta không đơn giản là Tông Sư võ đạo như vậy. Có lẽ ông ta còn là một thuật sĩ".

"Sao cậu biết được?"

"Bởi vì lần trước Tôn Trường Hải đến đưa thiệp mời kia biết pháp thuật".

Hầu Thất Quý lấy làm kinh hoàng: "Tôn Trường Hải biết pháp thuật?"

"Ừ", Lý Dục Thần gật đầu nói: "Pháp lực còn không thấp. Ngày đó Tứ gia còn nói tôi có mặt mũi, để Tôn Trường Hải tự mình ra mặt đưa thiếp mời. Thật ra ông ta đến thăm dò hư thực. Hai thằng nhóc Tiểu Vân và Nghiêm Cẩn đánh bị thương Phan Vân Long, hù dọa bọn họ".

Hầu Thất Quý giật mình, hổ thẹn nói: "Xem ra tôi vẫn là nông cạn, tự cho là nghĩ đến chu đáo, lại khiến cậu chủ hãm trong nguy hiểm. Là tôi thất trách, xin cậu chủ trách phạt".

Lý Dục Thần cười haha: "Ông lại không sai, tôi trách phạt ông làm gì? Chỉ là hai thuật sĩ mà thôi, còn chưa vào được mắt tôi. Theo ý nghĩ của ông, tôi sẽ đi gặp vị Tần gia này. Quà tặng ông chuẩn bị sẵn cho tôi, trước không cần lộ ra, đến ngày ấy, ông đi cùng tôi".

Hầu Thất Quý chợt cảm thấy vinh quang, khom người nói: "Vâng thưa cậu chủ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK