Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mộng Đình khẽ cười một tiếng: "Vinh thiếu gia, một bạt tai đã muốn để tôi hài lòng?"

Vinh Quảng Kiệt sững sờ, híp mắt nói: "Vậy cô muốn thế nào? Rạch mặt cô ta, hay là đánh gãy tay cô ta?"

"Quảng Kiệt, anh đang nói gì vậy?", Dương Lỵ Lỵ cuối cùng không nhịn nổi mà chất vấn: "Em là bạn gái của anh mà! Anh luôn miệng nói sẽ yêu em cả đời, bất luận em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em! Sao anh có thể làm như vậy chứ? Vừa mới gặp mặt con đàn bà này, anh đã muốn vì cô ta mà bỏ em sao? Lời anh nói ra đều là nói láo hả? Anh là thằng trai tồi!"

Ông chủ Dương gắng sức kéo lại cô ta, muốn ngăn cản cô ta nói lung tung, nhưng Dương Lỵ Lỵ đang trong cơn phẫn nộ, đâu thèm để ý nhiều như vậy.

Vinh Quảng Kiệt đứng lên, quay người đối mặt với cô ta, tát thêm hai bàn tay nữa.

Hai cái tát này còn nặng hơn cái vừa rồi. Hồi nãy hắn ta chưa dùng sức, dù sao cũng chỉ làm cho Lâm Mộng Đình xem. Nhưng bây giờ, hắn ta thật sự nổi giận. Dương Lỵ Lỵ dám nói hắn ta là trai tồi ngay trước mặt nhiều người như vậy, sao hắn ta có thể nhẫn nhịn.

Mặt Dương Lỵ Lỵ lập tức sưng phồng lên, răng cũng rớt mất hai cái, khuôn mặt xinh đẹp biến thành đầu heo chảy máu.

Vinh Quảng Kiệt còn chưa hết giận, hắn ta tiến lên, bóp cổ cô ta, ép cô ta đến góc tường. Sau đó hắn ta nhấc lên, khiến cả hai chân cô ta đều cách mặt đất, mũi chân khẽ chạm đất.

"Đàn bà Vinh Quảng Kiệt tôi chơi qua không có một ngàn cũng đến tám trăm, cô tính là cái thá gì, thật sự cho rằng tôi yêu thích cô? Lại nói lung tung, tôi sẽ cắt lưỡi cô!"

Dương Lỵ Lỵ bị siết đến ngạt thở, tay yếu ớt cào loạn. Đến tận khi cô ta bắt đầu trợn trắng mắt, Vinh Quảng Kiệt mới thả lỏng tay ra.

Dương Lỵ Lỵ trượt xuống dọc theo tường, ngồi dưới đất ho khan, khóc huhu.

Ông chủ Dương dọa đến sắc mặt tái xanh, hoàn toàn không dám qua đỡ.

Vinh Quảng Kiệt phủi phủi ống tay áo, ngại bẩn. Hắn ta xoay người, một lần nữa khoác lên khuôn mặt tươi cười dâm đãng, lên tiếng: "Người đẹp, lần này cô hài lòng chưa?"

Lâm Mộng Đình cười lạnh đáp: "Tôi từng thấy người ra tay ác độc, nhưng ác với người phụ nữ của mình như vậy, thì đây là lần đầu tiên".

"Người đẹp à, cô nghĩ sai rồi. Cô ta không phải người phụ nữ của tôi, cô mới đúng!", Vinh Quảng Kiệt cười nói: "Chỉ cần cô bằng lòng đêm nay theo tôi, ngày mai tôi sẽ tuyên bố cho toàn thế giới biết, cô là bạn gái của Vinh Quảng Kiệt tôi".

"Ồ, làm bạn gái của anh rất vinh quang sao?"

"Đương nhiên rồi. Cô không phải là người trong giang hồ, lại đến từ nơi khác, không biết đến tôi cũng rất bình thường. Phàm là cô hơi hỏi thăm một chút, liền biết tôi là ai, bố nuôi tôi..."

Vinh Quảng Kiệt còn chưa nói xong, đã bị Lâm Mộng Đình chặn ngang.

"Tần gia đúng không?", Lâm Mộng Đình khinh thường cười lạnh: "Có con nuôi không bằng cầm thú như anh, chắc hẳn bố anh cũng không có gì đặc biệt. Tôi thấy đừng nên gọi là Tần gia, gọi là cầm thú đi".

Ngoài cửa hàng đã vây quanh một đám người hóng chuyện, phần lớn là chủ cửa tiệm bên canh và chủ sạp hàng, cũng có khách hàng.

Lâm Mộng Đình vừa nói ra câu này, tất cả mọi người giật nảy mình.

Nơi này người có ai là không biết Tần gia?

Tần gia không chỉ là một cái tên và danh xưng, càng là một loại kinh sợ.

Mắt Thần Tay Quỷ, Bậc Thầy Giám Định. Trong đám người nơi này, bất kể là con buôn đồ cổ, hay thợ thủ công, người sưu tầm, hoặc là trộm mộ cướp mộ, cao thủ làm hàng giả, ai dám không phục Tần gia?

Đừng nói là nghề này, mà trong toàn bộ giang hồ, Tần gia cũng có uy danh hiển hách.

Cũng bởi vì có Tần gia ở đây, mấy năm nay nghề chơi đồ cổ mới yên bình, không có tranh chấp gì lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK