Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chậc, mặc kệ đi, cứ thử trước một lần”, Lý Dục Thần nói: “Mộng Đình, hai ngày nữa cô trở về trường học đi, tôi đến thủ đô một chuyến. Gặp Vương đạo trưởng xong thì mọi chân tướng đều sẽ rõ ràng”.

Lâm Mộng Đình không khỏi lo lắng nói: “Dục Thần, dựa vào tình hình hiện tại của anh có nên đợi một chút hay không? Tôi sợ anh...”

“Cô sợ tâm ma của tôi lại quấy phá, tạo sát nghiệp phải không?”

“Không chỉ có thế, tôi sợ chuyện hai mươi năm trước lặp lại”.

Lý Dục Thần sửng sốt, chợt hiểu ngay nỗi lo của Lâm Mộng Đình.

Gần đây thật ra đã có dấu hiệu như vậy, cho dù anh có kiềm chế chính mình thế nào đi chăng nữa thì tiếng xấu của anh đã lan truyền khắp bên ngoài. Nhà họ Liễu ở thành phố Dũng, nhà họ Phan ở thành phố Long, sơn trang Hồng Vũ ở Kim Lăng.

Mặc dù có những chuyện không phải anh làm, có chuyện chết còn chưa hết tột, nhưng những việc này rất khó giải thích.

Lời đồn lan truyền, chạy đi bác bỏ tin đồn chỉ có nước gãy chân. Lý Dục Thần cũng lười giải thích với người ngoài.

Nhưng anh không giải thích, lời đồn sẽ càng xôn xao, sợ rằng bọn nhân sĩ chính đạo cầm cờ trừ ma vệ đạo đã rục rịch.

“Cô nói đúng, quả thật tôi nên cẩn thận đề phòng chuyện này”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Mộng Đình tiếp lời: “Quân tử dễ phòng, khó phòng tiểu nhân. Nếu đều là nhân sĩ chính đạo thì sẽ dễ giải thích chuyện của anh, dù sao còn rất nhiều người tin tưởng nhân cách của anh. Nhưng chỉ sợ tiểu nhân đổ thêm dầu vào lửa, thổi lửa càng to. Nhà họ Liễu ở thành phố Dũng bị giết sạch, đám nhà giàu Giang Đông bỗng nhiên ra tay với ông Lang, anh có biết sau lưng bọn họ dao ai điều khiển không?”

Lý Dục Thân gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ thế, nhưng không nghĩ ra ai. Hy vọng sau khi gặp được đạo trưởng Vương Sùng Tiên sẽ có kết quả”.

Lâm Mộng Đình thấy Lý Dục Thần nằng nặc muốn tới thủ đô thì không ngăn cản nữa, chỉ nói: “Dục Thần, hay là tôi đi với anh đi?”

Lý Dục Thần hỏi hay: “Cô không đi học à?”

Lâm Mộng Đình nói: “Học tập không quan trọng bằng anh. Không phải anh dạy cho tôi chú ngữ là để tôi trông chừng anh sao? Tôi không ở bên cạnh anh thì chẳng phải dạy chú ngữ vô dụng rồi à!”

Lý Dục Thần nói: “Hóa ra cô nhớ chú ngữ của tôi!”

Lâm Mộng Đình bỗng cười rộ lên.

Lý Dục Thần hỏi cô: “Cô cười cái gì?”

Lâm Mộng Đình nói: “Tôi chợt nhớ tới Tây Du Ký, anh có thấy mình giống như Tôn Ngộ Không toàn năng không gì không làm được không? Còn tôi giờ chính là Đường Tăng, cho dù anh có lợi hại đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi Kim Cô Chú của tôi!”

Nói xong, cô chắp tay thành chữ thập, niệm “a di đà phật”, rồi cười khúc khích.

Cô cười đến run người, cười đến rung động lòng người, cười đến lòng người xuyến xao.

Lý Dục Thần nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở của cô cũng bất giác vui lên.

Lý Dục Thần đồng ý cho Lâm Mộng Đình đồng hành với mình.

Ngoài trừ có thể canh tâm ma của anh, dựa vào độ thông minh của Lâm Mộng Đình cũng có thể giúp anh gỡ rối tìm manh mối, truy ra sự thật cuối cùng.

Mặc khác, Lý Dục Thần vẫn luôn bận rộn nên sau khi hướng dẫn Lâm Mộng Đình nhập môn tu hành xong cũng không quan tâm nữa, để mặc cô tự học một mình, đây là một thái độ khá vô trách nhiệm. Nhân chuyến hành trình đến thủ đô lần này, đúng lúc có thể giúp cô vượt qua cánh cửa đầu tiên, giúp tu vi của cô lên một bậc.

Để phòng có người thừa cơ anh không ở đây mà xuống tay với với người bên cạnh anh, chẳng hạn như những gì xảy ra với Lang Dụ Văn lần trước, anh cố tình truyền tin tức cho Trương Tích Khôn, thiên sư của Long Hổ Sơn, và Cổ Thủ Mặc, trụ trì của Vạn Phúc Cung ở Mao Sơn, mời bọn họ phái vài tên đệ tử đến thành phố Hòa.

Không ngờ rằng Trương Tích Khôn và Cổ Thủ Mặc nhận được tin bèn đích thân dẫn người chạy tới.

Long Hổ Sơn và Mao Sơn là đạo môn đại phái cách thành phố Hòa gần nhất, có uy danh hiển hách trong các đạo môn trên thế giới, có bọn họ ở đây, đám đệ tử ma phái không gây nổi sóng gió gì. Nếu là người trong Huyền Môn thì cũng sẽ nể mặt đôi phần.

Còn về những võ giả bình thường thì bọn chị Mai có thể đuổi được.

Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, ngay khi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình chuẩn bị khăn gói đến thủ đô thì bỗng nhận được một tấm thiệp mời.


Đó là của Chu Khiếu Uyên, tông sư ở Kim Lăng, sai người đưa tới mời Lý Dục Thần tới Kim Lăng gặp gỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK