"Cũng không hẳn là vậy", Lâm Vân cười nói: "Em đến đây để thay chị chuyển lời cho anh”.
"Sao chị cậu không tự mình đến đây?"
"Thật ngại quá, nhưng mà…", Lâm Vân khẽ nói cho anh biết: "Chị em bây giờ đang bị quản thúc nên không thể ra ngoài".
"Tại sao?"
"Còn không phải tại anh hay sao? Vì anh không muốn ở rể nhà họ Lâm nên người trong nhà đều rất không hài lòng".
“Chồng của con gái nhà họ Lâm đều phải ở rể sao?”, Lý Dục Thần thắc mắc: “Mấy cô mấy bác gái nhà cậu không phải cũng đều gả ra ngoài đấy à?”
"Chuyện đó không giống. Nhà chồng của bọn họ đều là gia tộc lớn có thế lực hơn nhà họ Lâm”.
“Vậy à?”, Lý Dục Thần cười hỏi: “Cậu không nói cho bọn họ biết tất cả những gì tôi đã làm ở nhà họ Triệu chứ?”
"Nói, em cũng có nói một chút…", Lâm Vân gãi gãi đầu: "Em chỉ nói một chút mà bọn họ cũng không tin, còn nói em khoác lác, nếu em nói hết tất cả ra thì chắc bọn họ sẽ tống em vào bệnh viện tâm thần mất!"
Lý Dục Thần đã sớm đoán được kết quả như vậy, cho nên liền bật cười.
"Anh rể, khi nào thì anh mới dạy võ cho em?", Lâm Vân lại hỏi.
Lý Dục Thần nói: "Cậu kết bạn với tôi trước đi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau".
Lâm Vân vui vẻ kết bạn với Lý Dục Thần rồi cười nói: "Anh rể yên tâm, bất cứ tình huống nào xảy ra bên phía chị em cũng sẽ báo lại cho anh biết".
Lý Dục Thần vỗ vỗ đầu của cậu ta một chút rồi cười nói: "Được rồi, mau nói cho tôi biết chị cậu muốn chuyển lời gì đi?"
"Chị của em nói anh không cần phải làm những việc vượt quá giới hạn chỉ vì thỏa thuận ba tháng. Điều chị ấy đánh giá cao ở anh chính là bản thân anh, là phẩm cách của anh, cho nên dù thế nào thì chị ấy cũng tình nguyện ở bên cạnh anh. Nhưng nếu anh không còn là chính mình thì cho dù anh có tổ chức hôn lễ xa hoa nhất thế giới cho chị ấy thì chị ấy cũng sẽ không lấy anh".
"À, đúng rồi, còn một chuyện nữa. Chị của em nhờ em nhắc nhở anh rằng gia đình bác cả của em đã bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ chắc chắn họ đang rất căm thù anh. Con trai út của bác cả, Lâm Thiếu Bình, đã nhận được tin tức và sớm trở về Hoa Hạ. Anh phải cẩn thận".
…
Không lâu sau khi Lâm Vân rời đi, một vị khách bất ngờ thứ hai đã đến quán.
Chính là Chu Húc đã từng đụng độ với anh ở quán bar Lam Kiều.
"Không phải hôm đó oai lắm hay sao, hóa ra lại làm việc trong một quán ăn nhỏ xíu!"
Chu Húc khoanh chân ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
"Đưa thực đơn cho tôi, để tôi xem thử nào".
Lý Dục Thần đưa cho anh ta thực đơn.
Chu Húc nhìn cũng không thèm nhìn thực đón mà đã chỉ vào Đinh Hương nói: "Gọi cô nàng kia lại đây".
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: "Đây là quán ăn, không phải quán bar, chỉ có thể gọi đồ ăn chứ không thể gọi người".
Chu Húc trừng mắt, tức giận nói: "Cậu nói cái gì? Cậu không biết khách hàng là thượng đế sao? Cậu ngay cả bồi bàn cũng không làm tốt, mau gọi ông chủ của cậu ra đây".
Chị Mai lắc hông đi tới, nở nụ cười duyên nói: "Ôi, quý khách, có chuyện gì vậy?"
Chu Húc nói: "Bồi bàn này của các người quá tệ. Tôi muốn người khác phục vụ tôi, có được không?"
Bà chủ nói: "Không thành vấn đề, quý khách trả tiền thì quý khách chính là thượng đế, sao chúng tôi có thể không đáp ứng yêu cầu của thượng đế chứ? Quý khách không hài lòng với cậu ta vậy thì tôi liền đuổi việc cậu ta".
Bà ta vừa nói vừa quay đầu nháy mắt với Lý Dục Thần, hung hăng nói: "Cậu đi ra quầy tính tiền đi, ngày mai không cần đi làm nữa!"
Chu Húc rất hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Bà chủ lại nói: "Tôi sẽ lập tức thay ngươi, ông Vương tới đây nhận món của vị khách này mau".
Ông chủ Vương từ phía sau quầy chạy ra với nụ cười tươi trên môi, khom người chờ Chu Húc gọi món.
Chu Húc sửng sốt, nói: "Tôi không muốn người này, tôi muốn cô nàng đằng kia!"
Bà chủ nói: "Ôi, đổi sang người này quý khách cũng không hài lòng, vậy để tôi nhận món của quý khách được không?"
Chu Húc liếc nhìn bà chủ vài cái, đột nhiên như phát hiện ra bảo vật, chỉ cảm thấy người phụ nữ này đang tỏa ra một mùi hương mê hoặc khó cưỡng, còn khiến cho người ta mê muội hơn vẻ đẹp thuần khiết của Đinh Hương.
"Bà hầu hạ tôi cũng được, nếu làm tôi vui vẻ thì tôi liền bao luôn cả bà và quán cơm nhỏ này", Chu Húc cười khả ố nói.
Bà chủ đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút! Muốn tìm gái hầu hạ thì về nhà tìm mẹ cậu đi!"
Giọng của bà ta lớn đến nỗi mọi người trong cửa hàng đều nhìn về phía này, thậm chí có người còn dừng lại bên ngoài quán ăn vì giật mình.
Chu Húc bị sắc mặt đột ngột thay đổi của bà ta làm cho hoang mang, sững sờ trong giây lát.
Đợi đến khi có thể phản ứng, đang muốn tức giận thì an ta đột nhiên nhìn thấy bức màn dẫn đến nhà bếp phía sau được vén lên, có hai người đàn ông đang đứng ở cửa, một người cầm giáo còn một người cầm dao phay làm bếp.
"Bà chủ, bà không sao chứ?", sư phụ Vinh hỏi.
“Không sao”, bà chủ nhặt cái vỉ đập ruồi trên bàn bên cạnh lên rồi nói: “Có con ruồi không biết từ đâu tới lại vo ve làm tôi khó chịu quá, để bà đây nghe tiếng vo ve lần nữa thì bà đây liền đập chết nó!”
Vừa nói bà ta vừa đập bàn thật mạnh, một tiếng “chát” vang lên khiến cho Chu Húc liền sợ hãi rùng mình.
Bà chủ xoay người, dẫn Đinh Hương đi.
“Chị Mai, cảm ơn chị”, Đinh Hương nói.