Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao Môi Đỏ lại thất bại?

Ngay trong khoảnh khắc đó, nụ cười cứng đờ lại trên mặt anh ta, sau đó nét mặt của anh ta lộ rõ sự đau đớn tột độ.

Thân thể của anh ta bay ra ngoài, nện mạnh vào trong phòng.

Chiếc bàn và rượu vang đỏ vỡ tan tành.

Lý Dục Thần đi vào phòng, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía Jamison.

Jamison nằm dưới sàn nhà, nắm tay và xương đầu gối đều đã nát thành bột mịn, chỉ còn được bọc lại bởi lớp da bên ngoài. Cơn đau dữ dội làm anh ta đổ mồ hôi như tắm, anh ta không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngọ nguậy như một con rắn.

“Anh là Rắn Độc à?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Môi Đỏ bán đứng tôi?”

Jamison vẫn không thể tin nổi.

Môi Đỏ là cấp dưới xuất sắc nhất của anh ta, là nhân vật xuất chúng trong tổ chức Mạt Nhật, ngoại trừ thủ đoạn giết người ra, cô ta còn có ý chí bất khuất.

Mục tiêu càng khó đối phó thì lại càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của cô ta. Cô ta không phải người sợ chết, bị dọa giết sẽ không khiến cô ta từ bỏ, lại càng sẽ không làm cô ta bán đứng tổ chức.

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Anh không có tư cách đặt câu hỏi. Hiện tại là lúc tôi hỏi, anh trả lời”.

“Đừng hòng moi được bất kỳ thông tin gì từ miệng tao”, ánh mắt Jamison đầy hung dữ.

Lý Dục Thần liếc nhìn căn phòng xa hoa có cửa sổ nhìn về phía biển này, cười hỏi: “Nghe nói khách sạn này rất cao cấp, chắc chắn cách âm rất tốt, bất kể trong phòng xảy ra chuyện gì thì bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy đúng không?”

Trông thấy nụ cười của Lý Dục Thần, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng Jamison.

Anh ta biết đối phương muốn làm gì. Đúng là ở trong căn phòng này, cho dù anh ta có la hét cầu cứu thì người ở ngoài phòng cũng không nghe thấy.

Nhưng anh ta vẫn còn cơ hội phản kháng. Anh ta là một sát thủ, một sát thủ cao cấp, trong bất kỳ tình huống nào, anh ta cũng luôn có cách để giết người.

Biệt danh của anh ta là Rắn Độc.

Anh ta giả bộ đưa tay trái sờ đầu gối bị thương, như thể không chịu được cơn đau, bàn tay đặt trên đùi.

Chất lỏng phun ra từ mũi giày của anh ta.

Lý Dục Thần đang ngồi xổm, chân của Jamison ở sau lưng anh nên đúng là anh không nhìn thấy chất lỏng phun ra từ mũi giày.

Đây là một loại nọc độc đặc biệt, chỉ cần dính một chút vào da người là nạn nhân sẽ lập tức mất hết sức chiến đấu.

Biệt danh của Rắn Độc cũng vì vậy mà có.

Đương nhiên, Jamison không hy vọng nọc độc này có thể làm đối thủ toi mạng nhưng trong tay trái của anh ta còn có một khẩu súng lục. Anh ta nổ súng, ra tay thật nhanh, nhếch nòng súng lên, đầu ngón tay bóp cò.

Đạn và nọc độc gần như được bắn ra cùng một lúc, một trước một sau, bắn về phía Lý Dục Thần.

Theo Jamison, dù thế nào đi nữa, đối phương cũng không thể trốn thoát nổi, trừ phi anh không phải là người.

Thế nhưng Jamison đã tính sai.

Anh ta trông thấy bóng Lý Dục Thần thoáng mờ đi, đạn và nọc độc bắn xuyên qua người Lý Dục Thần như thể anh là người trong suốt.

Đạn ghim lên trần nhà.

Nọc độc vẽ một đường vòng cung hoàn hảo rồi biến thành những giọt nước li ti rơi trúng lên người anh ta.

“Á!”

Jamison hét lên thảm thiết.

Loại độc này là do anh ta tự điều chế, anh ta biết rõ hơn bất kỳ ai cảm giác đau đớn từ vết thương do nọc độc gây ra vượt ngoài ngưỡng chịu đựng của con người.

Anh ta từng nhiều lần đứng nhìn nạn nhân chết trong đau đớn dữ dội, khiến anh ta cảm thấy hài lòng khó tả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK