Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần không phải là người không nói lý.

Đương nhiên anh biết kiểu tiếp đãi hội viên của những câu lạc bộ cao cấp như này, cho nên vừa nãy anh cũng không làm khó bảo vệ, yên lặng đứng đợi bảo vệ báo lên trên.

Nhưng thái độ của quản lý Trương khiến anh ý thức được điều không đúng.

Theo lý mà nói, với thân phận địa vị của Trần Văn Học, anh báo tên của Trần Văn Học, quản lý của câu lạc bộ chắc chắn sẽ khách sáo cho anh vào, không đến mức làm khó.

Làm khó rõ ràng như này, chỉ có thể cho thấy, rắc rối mà Trần Văn Học gặp ở Thân Châu, sợ rằng không phải chỉ là chút phiền não gia đình định hôn sự cho anh ta.

Câu lạc bộ có cao cấp đi nữa, một quản lý nhỏ bé có thể có bao nhiêu quyền lực, dám đắc tội với cậu chủ của nhà họ Trần ở Thân Châu.

Phía sau chắc chắn có người sai khiến.

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn quản lý Trương: “Nói như vậy, là tôi không được vào?”

“Cậu không thể vào”, quản lý Trương nói.

“Ông có thể chịu trách nhiệm cho câu này của ông không?” “Đương nhiên là được!”

Quản lý Trương cười như không cười nhìn Lý Dục Thần. Ông ta đã chắc chắn Lý Dục Thần không phải là người mà ông †a không đắc tội nổi, thậm chí có vẻ ngay cả ông chủ của ông ta cũng không cần ra mặt, ông ta có thể dễ dàng giải quyết. Cho nên lúc này, thậm chí ông ta đã quên mất hỏi họ tên của đối phương.

“Vậy thì hết cách rồi”.

Lý Dục Thần lắc đầu, không để ý đến quản lý Trương nữa, cất bước đi vào trong.

Quản lý Trương ngẩn người, đây có lẽ là lần đầu tiên ông ta gặp phải một kẻ cứng đầu cố xông vào từ khi làm quản lý câu lạc bộ đến nay.

“Đứng lại!", ông ta quát một tiếng, bước sang ngang, định chặn trước mặt Lý Dục Thần.

Nhưng ông ta không ngờ, chỉ một bước này, suýt nữa lấy cái mạng của ông ta.

Khi ông ta bước sang ngang một bước, chặn trước mặt Lý Dục Thần, trong mắt ông ta nhìn thấy một người đi về phía ông ta, nhưng cơ thể của ông ta lại cảm thấy là một bức tường đập về phía ông ta.

Một luồng lực lớn đập ông ta bay đi, đụng lên tấm cửa kính của câu lạc bộ, kính rào rào vỡ vụn.

Quản lý Trương ngã trên đống mảnh vụn thủy tinh khắp đất, đau đớn vật lộn.

Hai bảo vệ kinh ngạc, nhưng cũng không làm gì. Không phải họ không muốn hành động, mà lúc này họ lại không động đậy được một cách khó hiểu.

Đương nhiên, họ cũng chỉ nghĩ chỉ có mình như vậy, còn đối phương nhát gan nên mới không dám ra tay, vậy nên trong lòng mỗi người đều khinh bỉ đối phương một trận.

Lý Dục Thần ung dung đi vào cửa, đi đến trước mặt quản lý Trương, nói: “Có những chuyện không phải có thể chịu trách nhiệm dễ dáng thế đâu”.

Quản lý Trương khó khăn bò lên, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Cậu… cậu biết đây là nơi nào không? Không ai có thể ngang ngược ở đây! Đừng tưởng cậu biết chút võ công thì lợi hại lắm!”

Ông ta thực sự không nghĩ được vừa nãy Lý Dục 'Thần làm được bằng cách nào, chỉ có thể quy kết là công phu thần kỳ.

Là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất Thân Châu, đương nhiên cũng có cao thủ tọa trấn, cho nên quản lý Trương cũng có chút hiểu biết.

Lý Dục Thần cười: “Ông biết tại sao vừa nãy ông ngã mạnh như vậy mà không chết không? Tại sao còn có thể đứng lên nói chuyện với tôi không?”

Quản lý Trương ngẩn người, bất hỏi giác: “Tại sao?” “Vi tôi vẫn chưa muốn cho ông chết!”

Quản lý Trương nghe thấy câu này, không nhịn được. run lên, toàn thân nổi da gà, lúc nhìn sang Lý Dục Thần lần nữa, dường như nhìn thấy ma.

Lúc này, bảo vệ của câu lạc bộ đã vây đến, khách bên trong cũng nghe thấy tiếng động liền ra xem góp vui.

Mấy người Trần Văn Học cũng chạy ra.

Trần Văn Học vừa nhìn thấy Lý Dục Thần, liên chạy đến thụi mạnh một cái lên vai Lý Dục Thần, vẻ mặt vui mừng: “Tôi biết ngay anh không chết được mài! Ha ha ha..”

Anh ta cười rất lớn, như hát kịch vậy, cười mãi cười mãi, trong mắt còn long lanh nước.

“Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện”, Trân Văn Học cười, khoác vai Lý Dục Thần, đi vào trong phòng bao, cũng chẳng nhìn đến quản lý Trương một cái.

Vào ngồi trong phòng bao, sau khi mọi người giới thiệu làm quen lẫn nhau, Trần Văn Học nói với Lý Dục

Thần chuyện xảy ra ở đây.

Lý Dục Thần nghe xong nói: “Rõ ràng là có người muốn hại anh”.

Trần Văn Học nói: “Tôi cũng nhìn ra rồi, nhưng tôi không hiểu tại sao, bày ra chuyện này hại tôi, họ được lợi gì chứ? Khóa tài khoản của tôi, chỉ có bố tôi làm được, nhưng nếu là ông ấy, thì càng không hiểu nổi, ông ấy muốn tôi kết hôn với Hoàng Giai Huệ, làm sao lại làm hỏng danh tiếng của tôi? Một khi tôi thân bại danh liệt, nhà họ Hoàng làm sao có thể còn đồng ý hôn sự này?”

Lý Dục Thần cười nói: “Bất kể là ai, có mục đích gì, bây giờ chẳng phải hợp ý anh, cô Hoàng đã bỏ đi, ít nhất †rong mắt người nhà họ Hoàng, anh đã rất tồi tệ rồi”.

Trần Văn Học cười ha ha: “Anh nói đúng! Nhưng tôi vẫn phải làm rõ rốt cuộc là ai muốn hại tôi, nếu không sau này tôi ăn không ngon ngủ không yên”.

“Yên tâm đi, chốc nữa anh sẽ biết thôi”, Lý Dục Thần nói.

Trần Văn Học biết Lý Dục Thần có bản lĩnh, Lô Cương và Trương Tiểu Vũ quay sang nhìn nhau, không nghĩ ra Lý Dục Thần muốn làm gì.

“Hay là chúng ta thanh toán trước đi, ra ngoài từ từ bàn bạc, từ từ nghĩ cách”, Lô Cương nói.

Trương Tiểu Vũ cũng nói: “Đúng thế, nếu khó khăn, ba người chúng ta góp lại, tôi vẫn còn có mấy trăm ngàn".

Trần Văn Học cười nói: “Các anh nghĩ họ sẽ nhận số tiền này hả? Nếu họ nhận tiền này, biển hiệu của câu lạc bộ bọn họ sẽ bị đập, sau này ai còn dám đến đây vui chơi? Hôm nay ho làm viêc này, chỉ là mươn cớ để tôi xấu mặt thôi”.

Lúc này, cửa của phòng bao mở ra, quản lý Trương cùng một người đàn ông trung niên mập mạp đi vào, phía sau họ còn có mười mấy vệ sĩ.

Trần Văn Học nhận ra, người đàn ông trung niên này, chính là Phan Nhạc Thanh, ông chủ của câu lạc bộ, rất được hoan nghênh trong giới thượng lưu Thân Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK