Bạch Phương Hưng lại ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc như mực một lần nữa, trong đám mây mơ hồ có tia chớp dày đặc. Ông ta rất muốn xem lôi kiếp trông như thế nào, đây là điều mà mọi người tu luyện đều mơ ước nhưng lại sợ hãi nhất.
Nhưng ông ta cũng biết uy lực của thiên kiếp vô cùng cường đại, dựa vào tu vi hiện tại của ông ta, nếu không cẩn thận thì ông ta sẽ trở thành con chốt thí, ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại. Huống chi Bạch Vân Quan còn có rất nhiều đệ tử tu luyện đang tu hành ở Tiểu Bồng Lai tu hành, tu vi của bọn họ càng thấp hơn.
"Cậu Lý, cậu cẩn thận!"
Bạch Phương Hưng không dám thất lễ, lập tức hành động, gọi toàn bộ các đệ tử trong Tiểu Bồng Lai ra khỏi kết giới.
Đợi đến khi bọn họ đi hết, bầu trời Tiểu Bồng Lai tối sầm xuống.
Lý Dục Thần cảm nhận được mây đen trên bầu trời, cũng cảm thấy khiếp sợ, lôi kiếp của Vương Sùng Tiên này còn khủng khiếp hơn anh lúc trước.
"Cậu thật sự là cháu trai của Lý Thiên Sách?", trong nhà đá truyền ra một giọng nói.
"Chính xác", Lý Dục Thần đối diện với nhà đá trong bóng tối, đáp lời.
"Nhà họ Lý gặp nạn, không một ai may mắn thoát khỏi, sao cậu lại sống được?"
"Trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, ông nội đã đưa tôi ra khỏi Thủ đô".
"Cậu lớn lên ở đâu, là ai nuôi nấng cậu?"
"Thành phố Hoà, là ông nội Hữu Toàn nuôi nấng tôi".
"Hữu Toàn... Lý Hữu Toàn... À... Đúng rồi, Lý Hữu Toàn! Trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, ông ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Một quản gia nên không khiến mọi người chú ý. Hóa ra là ve sầu thoát xác, đi thành phố Hoà!"
Trong nhà đá truyền đến tiếng tự lầm bẩm của người kia.
Một lát sau, người kia lại hỏi: "Mẹ của cậu là ai?"
"Cung Lăng Yên", Lý Dục Thần đáp.
Người trong nhà đá không nói gì, dường như đang tự hỏi gì đó.
Hết thảy rơi vào yên lặng.
Dưới sự áp bách của mây đen, Tiểu Bồng Lai trông như một thung lũng chết không có đường ra.
Tầng mây càng ngày càng dày nặng, tia chớp chồng chất trong mây, hình như đang chờ đợi thời cơ bộc phát.
Sau một lúc lâu, trong nhà đá một lần nữa truyền đến tiếng nói của người kia.
"Tôi cần phải ra ngoài, cậu đi đi. Sức mạnh của lôi kiếp không hề tầm thường. Nếu tôi có thể thuận lợi chống chọi được lôi kiếp, đến lượt cậu, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho cậu".
Lý Dục Thần không động đậy.
Người kia lo lắng nói: "Tại sao cậu còn chưa đi?"
"Không có việc gì, ông cứ ra đi", Lý Dục Thần nói.
Người kia dường như khá sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Hòn non bộ giữa hồ lắc lư, nhà đá trên cao nhất đột nhiên tách ra, như bông hoa sen nở rộ, chia thành mấy cánh, để lộ ra chỗ nhụy hoa trung tâm đang có một người ngồi đó.
Người này mặc một đạo bào màu xám, tóc dài vấn lên đỉnh đầu, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi chưa sửa soạn đầu tóc nên có hơi tán loạn. Râu dưới quai hàm rất dài, vẫn luôn rủ xuống tận trước ngực.
Lý Dục Thần biết, đây chính là quán chủ Bạch Vân Quan, Vương Sùng Tiên.
Nhưng anh vẫn chưa kịp nhìn nhiều thêm, tầng mây ầm ầm nổ tung, một tia chớp rơi thẳng tắp xuống người Vương Sùng Tiên.
Ánh chớp như cây cột, thô to và sáng ngời, che đi thân thể Vương Sùng Tiên.
Lý Dục Thần không ra tay.
Người tu hành độ kiếp có thể có người bảo vệ, nhưng tuyệt đối không ai có thể chặn lại lôi kiếp thay ông ta.