Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chưởng của Tông Sư mạnh hơn ba mươi ngàn cân, làm sao cơ thể máu thịt có thể chịu đựng nổi?

Chắc là xương cốt của Lý Dục Thần đã nát hết mất rồi?

Chỉ có Lâm Mộng Đình là yên lặng đứng bên cạnh, sắc mặt tự nhiên, không hề lo lắng chút nào.

Tiêu Minh Hạc vỗ một chưởng lên ngực Lý Dục Thần xong, chau mày lại.

Ông ta còn thấy khiếp sợ hơn tất cả mọi người ở đây.

Bởi vì, ông ta phát hiện ra, lực của một chưởng này không biết đã đi đâu hết rồi.

Tiêu Minh Hạc không hề phát hiện ra hơi thở võ giả trên người Lý Dục Thần nên một chưởng này chỉ là để thăm dò. Khi lòng bàn tay chạm đến quần áo trước ngực Lý Dục Thần, thấy đối phương vẫn không phát lực phản kháng, ông ta đã định thu tay lại.

Thế nhưng, điều làm ông ta bất ngờ là ông ta lại không thể thu tay về được, bàn tay cứ thế đập thẳng lên ngực Lý Dục Thần.

Mới đầu ông ta còn tưởng rằng do mình khống chế không tốt nên lỡ tay, nhiều khả năng Lý Dục Thần sẽ bị đánh chết, cũng vì vậy mà ông ta cảm thấy đôi chút hối tiếc và tự trách.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy nụ cười khẩy trên khuôn mặt Lý Dục Thần, ông ta mới nhận ra mình đã sai.

Lý Dục Thần không sao hết.

Người bị sao là ông ta.

Bàn tay của Tiêu Minh Hạc dính chặt vào ngực Lý Dục Thần, chưởng lực đã phát ra như muối bỏ biển, biến mất không còn thấy tăm hơi.

Sao lại như vậy?

Anh đứng nguyên tại chỗ, đỡ một chưởng của Tông Sư nhưng không hề bị mất một cọng tóc nào, vậy chắc hẳn người này đã đạt tới cảnh giới Kim Cương Bất Hoại rồi?

Tiêu Minh Hạc giật mình nhìn Lý Dục Thần, quên cả chuyện thu tay về.

Một người đàn ông đặt tay mình lên ngực một người đàn ông khác không nhúc nhích, cảnh tượng này thực sự ít nhiều có phần kỳ dị.

Nhưng Tiêu Minh Hạc vẫn đứng bất động, những người khác không dám hỏi ông ta.

Cho tới khi tiếng quát yêu kiều ba phần tức giận bảy phần ghen tuông của Lâm Mộng Đình vang lên: “Ông dám sàm sỡ chồng tôi!”

Cô vung tay lên, ánh sáng trắng lóe lên từ đầu ngón tay lượn một vòng quanh cánh tay của Tiêu Minh Hạc.

Tiêu Minh Hạc hoàn hồn, vội vàng rút tay về, một nửa ống tay áo rơi xuống đất, trên cánh tay có một vệt máu nhỏ.

Đương nhiên Lâm Mộng Đình không biết võ công, thứ cô dùng chính là đạo thuật.

Tu vi của cô đã có một chút thành tựu, so với cao thủ Huyền Môn thì đương nhiên không là gì nhưng so với thế tục hồng trần thì vậy là đủ rồi.

Hôm nay xem như là lần đầu tiên cô thực sự thi triển đạo thuật với người ngoài.

Nếu thực sự để cô đánh với Tiêu Minh Hạc thì chắc chắn cô không đánh lại nổi. Dù sao người ta cũng là Tông Sư võ đạo.

Nhưng hiệu quả mà cô thi triển ra đã đủ lóa mắt và kinh người rồi.

Chưởng lực của Tiêu Minh Hạc bị Lý Dục Thần trừ khử một cách lặng lẽ, trong cơn choáng váng, ông ta không hề đề phòng Lâm Mộng Đình, cộng thêm pháp thuật của cô cực kỳ tuyệt diệu, cho nên tới khi Tiêu Minh Hạc hoàn hồn rụt tay về thì đã không còn kịp nữa rồi.

Mọi người trong phòng đều giật mình.

Lúc Tiêu Minh Hạc nói Lý Dục Thần là đệ nhất Tông Sư Nam Giang gì đó mọi người còn không tin, nhưng bây giờ thấy ngay cả người đẹp đi cùng với anh cũng lợi hại như vậy, chỉ một chiêu đã đả thương được Tông Sư, bọn họ lập tức không còn gì mà không tin nữa.

Bạch Phương Hưng nhìn ra Lâm Mộng Đình không sử dụng võ công mà là đạo thuật. Thế nhưng, điều này lại càng làm ông ta kinh ngạc hơn.

Ông ta tu đạo từ nhỏ, tu vi cũng tạm được. Ở Bạch Vân Quan, ngoại trừ một vài người như Kim Tam Mộc, Tưởng Tuyền Lâm ra thì tu vi của ông ta là cao nhất.

Đây vẫn luôn là niềm tự hào của ông ta, cũng là lý do ông ta có thể ung dung đứng trước mặt Tông Sư.

Nhưng người phụ nữ đi cùng với Lý Dục Thần cũng biết đạo pháp, mặc dù ông ta không nhìn ra được cường độ pháp lực của chiêu vừa rồi nhưng thủ pháp thì cực kỳ tuyệt diệu, chắc chắn là đã sử dụng áo thuật cực kỳ cao thâm của Huyền Môn.

Điều này làm Bạch Phương Hưng thấy hơi bồn chồn trong lòng, khi quay lại nhìn Lý Dục Thần, mí mắt ông ta không khỏi giần giật.

Tiêu Minh Hạc giật mình liếc nhìn Lâm Mộng Đình, hít sâu một hơi, chắp tay với Lý Dục Thần, nói:

“Tôi đã liều lĩnh, lỗ mãng rồi, Lý Tông Sư công lực thâm hậu, tôi rất bội phục!”


Lý Dục Thần nói: “Không sao, Tiêu Tông Sư vẫn chưa đánh hết sức, có phong phạm của bậc đại sư.Trái lại, vợ tôi mới là người ra tay có phần hấp tấp”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK