Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạt Ngõa lấy ra một cây sáo xương màu trắng, cung kính dùng hai tay đưa đến trước mặt Lý Dục Thần, nói:

"Cậu Lý tôn kính, chúng tôi không có gì có thể cám ơn cậu, cái sáo xương này là bà ngoại tôi đưa cho tôi, tôi luôn đeo trên người từ nhỏ. Bây giờ tôi tặng nó cho cậu để bày tỏ lòng biết ơn và chúc phúc của tôi".

Lý Dục Thần nhìn cây sáo xương, trong mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc.

Đây cũng không phải là một cây sáo xương bình thường. Bên trên thứ này có một khí tức vô cùng cổ xưa mà thần bí quanh quẩn.

Khi anh dùng thần thức xuyên qua những cái lỗ phía trên, trong đầu liền vang lên tiếng rít cao réo rắt.

Lý Dục Thần dường như nhìn thấy một ông lão ngồi trên núi tuyết băng cứng thổi sáo xương, tiếng sáo xuyên qua vô số ngọn núi, xuyên qua cánh đồng băng rộng lớn, xuyên qua chín tầng mây, xuyên qua thời không, vang vọng trong ánh mặt trời mọc và hào quang rơi xuống.

Vào thời khắc ấy, không biết vì cái gì mà Lý Dục Thần lại cảm thấy vô cùng cô độc.

Giống như từ xưa tới nay, anh vẫn đang làm một chuyện chưa bao giờ được người khác thấu hiểu vậy.

Giống như ông lão thổi sáo kia, không có người nào nghe thấy tiếng sáo của ông ta, lại vĩnh viễn không ngừng thổi.

Một bàn tay nắm chặt lấy tay Lý Dục Thần.

Anh cảm nhận được sự ấm áp từ tay mình.

Anh mở mắt ra, một giọt nước mắt chảy ra, rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của Lâm Mộng Đình.

“Dục Thần…”

Lâm Mộng Đình nhìn anh đầy lo lắng.

Lý Dục Thần hít sâu một hơi, anh mỉm cười, cầm lấy chiếc sáo bằng xương từ tay Đạt Ngõa.

“Được, tôi xin nhận món quà của cô. Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau”, anh nói.

Đạt Ngõa vui vẻ nói: “Nhất định”.

“Cho dù không gặp nhau, khi anh thổi cây sáo này, bọn tôi cũng sẽ nghe thấy”, Tang Cát ngẩng đầu lên, hai hốc mắt rỗng như đang nhìn về phương xa.

Tang Cát đi rồi.

Cậu ấy vẫn ngồi trên chiếc xe đẩy.

Đạt Ngõa dắt chó, chó kéo xe đẩy.

Bóng dáng kéo dài thật dài dưới ánh tà dương, bọn họ đi trên con đường màu xám tro của Kinh Giao.

Bọn họ đi về hướng nam, đi đến con sông theo sự chỉ dẫn của thần linh như lời Tang Cát nói.

Tuy cuộc họp gia tộc của nhà Na lâm thời được tổ chức, nhưng các thành viên cốt cán trong gia tộc hầu như đều có mặt đông đủ.

Hội nghị lần này do Na Khải Nguyên, lớn tuổi và có vai vế cao nhất trong gia tộc, triệu tập, vì thế ngay cả gia chủ Na Hy Nghiêu cũng chỉ có thể ngồi một bên, nhường lại vị trí chủ tọa cho ông ta.

Thành viên trong gia tộc tập hợp, vốn là một chuyện hết sức mỹ mãn, hòa thuận.

Nhưng bầu không khí trong phòng họp lại căng thẳng hơn bao giờ hết.

Có người phẫn nộ, có người cười thầm, phần lớn đều giữ im lặng.

Chỉ có Na Nhữ An ngồi bên cạnh Na Hy Nghiêu, dùng nắp chung trà khẩy nhẹ bọt lá trà nổi trên mặt trà, dáng điệu vô cùng thong dong.

Một người trẻ tuổi ngồi đối diện đứng dậy, chỉ vào Na Nhữ An, nổi giận nói: “Na Nhữ Anh, anh chỉ là một thành viên chi thứ, dựa vào đâu mà lên làm người thừa kế gia chủ? Bố của anh chưa từng cống hiến gì cho nhà họ Na, chẳng qua là chú Mạc Hòa coi trọng anh nên mới cho anh có cơ hội ngồi ở vị trí cao thôi”.

Bên cạnh có người cười khẩy, nói: “Đâu phải chú Mạc Hòa coi trọng anh ta, chẳng qua là muốn làm thông gia với Trương Điên thôi. Đứa con gái của Trương Điên mọi người đều biết rồi mà, xấu ma chê quỷ hơn. Nếu là một cô gái xinh đẹp thì làm gì đến lượt anh ta?”

“Nếu Trương Điên còn sống thì anh cũng coi như có chỗ dựa, nhưng bây giờ Trương Điên chết rồi, chú Mạc Hòa cũng không còn nữa, anh còn có tư cách gì cạnh tranh vị trí gia chủ?”

Mỗi người góp một lời, lải nhải một thôi một hồi.

Gia chủ Na Hy Nghiêu không lên tiếng, chỉ cau mày ngồi yên.

Na Nhữ An liếc ông ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.


Na Khải Nguyên ngồi ở chính giữa đằng hắng một tiếng, cả phòng tức khắc trở nên yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK