Lý Dục Thần sửng sốt, không rõ anh ta muốn làm gì.
Hoa hòa thượng đi vào hỏi nhân viên phục vụ: “Cảnh sát dân những ai đi?”
Nhân viên phục vụ nói: “Chỉ có bà chủ và bạn cô ta thôi”.
“Những người khác đâu?”, Hoa hòa thượng lại hỏi.
“Dàn nhạc đã quay về trường học, hai nhân viên phục vụ khác cũng đi rồi, tôi thấy chỗ này bừa bộn quá, lại nghĩ bình thường bà chủ đối xử với chúng tôi không tệ nên mới ở lại quét tước một chút”, nhân viên phục vụ nói.
Hoa hòa thượng nhíu mày nói: “Không đúng. Nếu xảy ra chuyện ẩu đả bị thương, cảnh sát sẽ không chỉ dẫn hai người đi. Các cậu đều là nhân chứng, ít nhất cũng phải đưa các cậu đi lấy lời khai chứ.
Lý Dục Thần lập tức hiểu được, chỉ sợ hai cảnh sát kia là giả.
Ở phương diện này, đúng là anh không có nhiều kinh nghiệm bằng người từng trải như Hoa hòa thượng.
“Chờ tôi gọi điện đã”.
Hoa hòa thượng nói xong liền lấyđiện thoại ra bấm một dãy số, không nói chuyện gì cả, chỉ nói địa chỉ.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe đã lao đến nhanh như: chớp.
Một người đi xuống xe, cánh tay và trên cổ đều là hình xăm.
Hắn ta chạy lại đây, lấy dáng vẻ gần như nịnh nọt nói với Hoa hòa thượng: “Anh Hoa, sao anh lại đến đây?”
Hoa hòa thượng nâng tay lên tát cho hắn ta một cái.
Vương Siêu chính là anh Siêu mà Trương Diễm Diễm nói, khu vực này đều là địa bàn của hắn ta.
Nhưng Vương Siêu thấy Hoa hòa thượng lại cứ như chuột thấy mèo.
“Tôi thật sự không biết đây là quán của bạn anh! Là 'Tống thiếu gia làm, không có liên quan gì đến tôi cả”.
“Tống thiếu gia nào?”
“Con trai của tổng giám đốc Tống tập đoàn Bích Dã, Tống Tử Kiều”.
“Tống Tử Kiều…", Hoa hòa thượng suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra có người nào như vậy, “Có người nói vừa rồi có hai cảnh sát đến đây dân người đi, sao lại thế này?”
“Điều này tôi thật sự không biết”, Vương Siêu nói, “Anh Hoa chờ chút, tôi quen với đám cảnh sát chỗ này, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút”.
Hắn ta lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi nói vài câu liền cúp máy, nói: “Anh Hoa, bọn họ đều nói không biết, hoặc là có cảnh sát khu khác đến, hoặc là cảnh sát giả”.
Hoa hòa thượng nói: “Mặc kệ là thật hay giả, tôi cho. cậu mười phút điều tra rõ mọi chuyện, tìm được người cho tôi. Nếu bạn của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tróc. từng miếng da trên đầu cậu”.
Vương Siêu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hắn ta biết người này sẽ làm được thật.
“Tôi sẽ lập tức đi điều tra”.
Hắn ta lập tức trốn sang một bên, không ngừng gọi điện thoại.
Lý Dục Thần cũng có chút sốt ruột.
Anh biết công phu của Mã Sơn, côn đồ bình thường căn bản không cần sợ.
Nếu bọn họ còn làm giả được cả cảnh sát, vậy nhất định là đã bị thiệt lớn bởi Mã Sơn.
Hắn hỏi Hoa hòa thượng: “Tống Tử Kiều là ai?”
“Không biết. Nhưng mà tôi biết bố cậu ta, tổng giám đốc tập đoàn Bích Dã, tên là Tống Tùng Minh", Hoa hòa thượng nói, “Nếu trong vòng mười phút mà không tìm thấy, chúng ta sẽ đến tổng bộ tập đoàn Bích Dã tìm Tống Tùng Minh đòi người”.
Trong lòng Lý Dục Thần lại cảm thấy rất may mắn, hôm nay Hoa hòa thượng lại đột nhiên đi theo anh, nếu không anh sẽ phải tốn không ít công sức mới có thể tìm được.
Chỉ chốc lát sau, Vương Siêu trở lại báo cáo: “Anh Hoa, tra được rồi, Tống Tử Kiều ở Lan Công Quán, chắc hẳn bạn của anh cũng ở đớ”.
“Đi, cậu dẫn đường, đi Lan Công Quán”, Lý Dục Thần nói.
Vương Siêu không biết Lý Dục Thần, nhưng đã sớm nhìn ra ngay cả Hoa hòa thượng cũng phải cung kính với Lý Dục Thần, liền cho rằng anh là vị thiếu gia kia của nhà họ Tiền.
Vương Siêu không dám vô nghĩa, lái xe chở Lý Dục Thần và Hoa hòa thượng đến Lan Công Quán.
Lan Gông Quán không xa, chỉ cần năm phút đã đến. Sau khi xuống xe, ba người liền vội vã đi vào trong.
Bảo vệ ở cửa ngăn bọn họ l Mấy người tìm ai?”
“Ê ê, đang làm gì đấy?
Lan Gông Quán là hộp đêm của tập đoàn Bích Dã xây dựng, là nơi xa hoa, người tới đây không phú thì quý, bình thường Vương Siêu rảnh rỗi cũng hay đến đây, nhưng so sánh với những người giàu có ở nơi này thì hắn ta chỉ là nhân vật nhỏ.
Vương Siêu đi về phía trước hai bước, nói: “Chúng tôi tới tìm Tống thiếu gia, anh gọi điện cho Tống thiếu gia, cứ nói…”
Hắn ta còn chưa nói xong đã nghe thấy hai tiếng rầm rầm, hai tên bảo vệ đột nhiên bay về sau.
Hóa ra là Lý Dục Thần và Hoa hòa thượng một trái một phải, mỗi người một cú đá bay hai tên bảo vệ.
Vương Siêu sợ tới mức giật mình.
Hoa hòa thượng đã đi lên, túm lấy một tên bảo vệ: “Tống Tử Kiều ở đâu?”
Tên bảo vệ còn đang chất vấn: “Ê, sao anh có thể đánh người như thế chứ?”