Trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn mới vừa nảy lửa, không biết lấy sức lực ở đâu ra, bà ta xông lên tát bôm bốp. lang trung Tôn mấy bạt tai.
"Tại sao phải làm như thế?", bà ta giận dữ hét.
Lang trung Tôn bị Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đánh một trận, lại bị tiếng rít gào này hét vào mặt, đầu óc không quá tỉnh táo, gật lên gật xuống.
Lâm Vân thấy thế liền đi đến phòng bếp, bưng một chậu nước ra, dội ào xuống người lang trung Tôn.
Lang trung Tôn giật mình tỉnh táo lại.
"Các người, các người chơi trò gì? Các người dám đánh người! Tôi muốn báo cảnh sát!"
Lâm Vân đang muốn bước lên đánh ông ta, nhưng bị Lý Dục Thần ngăn cản.
"Báo, để ông ta báo cảnh sát, rồi giao tất cả ghi âm thu hình vừa rồi của hai người cho cảnh sát. Mặc dù giết người không thành công, nhưng tình tiết ác liệt, hẳn là sẽ không được phán nhẹ. Ngoài ra, nhớ nhắc nhở cảnh sát, ông ta phối ra nhiều độc dược, khống chế người khác xe nhẹ đường quen như vậy, chắc chắn không phải lần đầu tiên gây án, có thể nỗ lực truy tra".
Lang trung Tôn chợt ỉu xìu, cúi đầu nói: "Đừng, đừng báo cảnh sát. Là Hầu Thải Phương bảo tôi làm như vậy,
lão đại nhà họ Nghiêm các người cũng ở đó".
Mặc dù Nghiêm Tuệ Mẫn đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Lão đại nhà họ Nghiêm mà lang trung Tôn nhắc đến chính là Nghiêm Sĩ Khâm, anh cả của bà ta, Hầu Thải Phương là vợ của Nghiêm Sĩ Khâm.
Bà ta dù nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao anh cả lại biến thành dáng vẻ này?
Trước kia bà ta tưởng ông ta nhiều lắm là sợ vợ, chuyện lớn vẫn quyết định.
Lý Dục Thần biết trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn khó chịu liền nói: "Đi thôi, cháu chữa bệnh cho ông cụ”.
Nghiêm Tuệ Mẫn đi ra khỏi nỗi đau buồn, cảm kích nhìn Lý Dục Thần. Bà ta biết, anh đã nói như vậy tức là ông cụ chắc chắn sẽ được cứu.
"Lâm Vân, Nghiêm Cẩn, người này giao cho các cậu. Bắt ông ta khai ra hết mọi chuyện biết đến, tất cả ghi âm †hu hình lại", Lý Dục Thần nỏi.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cùng đáp lời: 'Dạ, anh rể!"
Lý Dục Thần quay trở lại phòng trong cùng Nghiêm Tuệ Mẫn.
Bệnh của Nghiêm Công Nghiệp thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là trúng độc trong thời gian dài.
Loại thuốc độc lang trung Tôn phối chế ra rất đặc thù, nó không hề gây tổn thương đến các cơ quan như gan thận của bệnh nhân, mà thông qua kinh mạch tổn hại đến chính khí của bệnh nhân. Dùng y học hiện đại để nói, chính là hệ thống miễn dịch mất đi tác dụng.
Cho nên đến bệnh viện khám mới không ra bệnh gì, chỉ cho rằng sức miễn dịch của bệnh nhân thấp.
Vốn cách điều trị cũng rất đơn giản, nghỉ ngơi cộng với bồi bổ là được.
Nhưng không ngăn nổi lang trung Tôn tiếp tục cho ông ta uống thuốc độc, tất nhiên là các đồ bổ dưỡng đều không có tác dụng.
Mà lang trung Tôn chỉ cần đổi chút thuốc cho ông ta, ngay lập tức sẽ thấy được hiệu quả, người ngoài nhìn vào liền có vẻ lang trung Tôn giỏi hơn các bệnh viện lớn.
Lý Dục Thần tìm tòi trong hòm thuốc của lang trung Tôn, lập tức tìm được thuốc giải.
Thuốc độc và thuốc giải đều có hai bình lớn.
Tất cả chỗ này không có khả năng chuẩn bị cho một mình Nghiêm Công Nghiệp.
Xem ra tên này là kẻ tái phạm, không biết bao nhiêu người uống thuốc của ông ta rồi trúng độc, sau đó lại bị thuốc giải của ông ta chữa khỏi.
Thật đúng là một cách thức phát tài.
Đáng tiếc, ác giả ác báo. Pháp không bắt, trời bắt! Trời không bắt, người bắt!
Hôm nay ông ta rơi vào tay Lý Dục Thần, anh không thể cho ông ta thêm cơ hội đi hại người khác.
Có sẵn thuốc giải, tự nhiên cũng không cần Lý Dục Thần tốn nhiều sức lực, dùng luôn thuốc của lang trung 'Tôn giúp Nghiêm Công Nghiệp giải độc. Sau đó anh độ một tia chân khí vào trong người, khôi phục chính khí của ông †a.
Không bao lâu sau, sắc mặt của Nghiêm Công Nghiệp trở nên hồng hào.
"Bố!", Nghiêm Tuệ Mẫn thấy Nghiêm Công Nghiệp. mở mắt thì vô cùng phấn khỏi, hốc mắt không nhịn được mà ẩm ướt: "Bố, bố không sao rồi. Bố, con là Tuệ Mẫn đây!"
Nghiêm Công Nghiệp nhìn bà ta, trên mặt lộ vẻ tươi cười, sau đó chuyển ánh mắt về phía Lý Dục Thần.
Nghiêm Tuệ Mẫn nín khóc mỉm cười: "Bố, đây là Dục. Thần, Lý Dục Thần, chính là vị hôn phu của Mộng Đình mà con đã nói với bố!"
Nghiêm Công Nghiệp giật giật, dường như muốn ngồi dậy.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn về phía Lý Dục Thần, thấy anh gật đầu, bà ta liên đi qua đỡ Nghiêm Công Nghiệp lên.
Nghiêm Công Nghiệp tựa vào giường, thở hổn hển mấy cái, đợi hơi thở vững vàng hơn mới lên tiếng: "Cậu Lý, cảm ơn cậu đã nhìn thấu âm mưu, cứu được một mạng của lão hủ".
Lý Dục Thần đáp: "Ông là ông ngoại của Lâm Vân và Mộng Đình, không cần khách sáo".
Nghiêm Tuệ Mẫn cũng nói: "Đúng đó bố, đều là người nhà cả, tính tình Dục Thần lại tốt, bố không cần khách sáo như vậy đâu”.
Nghiêm Công Nghiệp thở dài: "Tuệ Mẫn à, con có phúc, lấy được tấm chồng tốt, lại có một cặp trai gái ngoan ngoấn, giờ còn tìm được rể hiền".
Trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn vui vẻ, áy náy nói: "Bố, lần này bởi vì chuyện giữa hai nhà Lâm Viên mới khiến cho nhà họ Nghiêm gặp nạn lớn, là con làm liên lụy đến bổi.
Nghiêm Công Nghiệp giận dữ đáp: "Không liên quan đến con! Đầu là đứa nghiệt chướng kia, ngang nhiên vi phạm tổ huấn, thất tín bội nghĩa. Vốn bố còn cho rằng cậu ta chỉ hơi chút kiêu căng, thật không ngờ lại là một †ên súc sinh! Ngay cả bố ruột của mình cũng rắp tâm mưu hại!"
Nghiêm Tuệ Mẫn khuyên nhủ: "Bố, thân thể bố vừa mới tốt lên, đừng nóng giận, nói không chừng anh cả cũng có nỗi khổ tâm thì sao".
"Con nói nỗi khổ tâm chính là sợ vợ đúng không?
Hừ! Năm đó bố nghĩ anh cả con yếu đuối vô dụng, lại kiêu căng ngạo mạn, nên bố tìm một người phụ nữ lợi hại như Hầu Thải Phương quản lý mới có lợi. Thật không ngờ, là sai càng thêm sai. Hầy…"