Nhưng Nghiêm Cẩn là cháu trai mà ông ta thương nhất, cũng là người kế nhiệm mà ông ta vừa chỉ định.
Tương lai của cả nhà họ Nghiêm đều dựa vào cậu bé này.
Trong lòng Nghiêm Công Nghiệp vô cùng lo lắng.
“Dục Thần, cậu Lý, cậu nhất định phải cứu Tiểu Cẩn!”
Lý Dục Thần xoa dịu nói: “Ông cụ yên tâm, bây giờ tôi đi cứu người ngay, người đó bắt Nghiêm Cẩn, mục †iêu là cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng. Nghiêm Cẩn được Tử Lăng tiên sinh báo mộng truyền dạy, là người suy nhất biết công pháp Tử Lăng, tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Mọi người yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu Nghiêm Cẩn về”.
Rồi lại lấy ra một lá bùa đưa cho Lâm Vân, nói: “Bây giờ cậu về thành phố Hoà ngay lập tức, có thể một thời gian nữa tôi mới về được, nói với bố của cậu, bảo ông ấy đừng lo lắng, thương chiến với nhà họ Viên, tất cả cứ làm từng bước là được. Ông hai của cậu chết rồi, bây giờ cậu là cao thủ duy nhất của nhà họ Lâm, cậu phải bảo vệ nhà họ Lâm, có chuyện gì, có thể đến quán Giang Hồ xin giúp đỡ. Nếu còn không được, thì đến Thiên Tinh Quan, Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn đang ở đó. Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, thì dùng cách của tôi dạy cậu, dùng chân khí kích hoạt lá bùa, tôi sẽ về”.
Trong lời nói của anh có quá nhiều thông tin, khiến Lâm Vân khó hiểu. Đặc biệt là ông hai đã chết, tin tức này giống như cái búa đánh vào trái tim của cậu ta.
Nhưng cậu ta vẫn cố kiêm chế nỗi buồn và hiếu kỳ, gật đầu nói: “Em nhớ rồi, anh rể, anh yên tâm đi”.
Lý Dục Thần dặn dò xong, nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn và Nghiêm Công Nghiệp một cái, rồi quay người đi khỏi.
Chuyện của nhà họ Nghiêm, chỉ có thể giao cho họ tự xử lý.
Cũng may ông hai nhà họ Nghiêm vẫn sống, Thiệu Cư Ông chỉ bắt Nghiêm Cẩn.
Bây giờ phải mau chóng tìm được họ.
Từ mấy chuyện xảy ra hôm nay có thể thấy, Thiệu Cư Ông là một người cực kỳ độc ác giảo hoạt.
Chắc chắn lão ta sẽ không để lại dấu vết gì, cho nên cách đi kiểm tra camera chỉ lãng phí thời gian.
Thay vì đi tìm khắp nơi không mục đích, thì tốt nhất là đến thẳng Hoàng Long.
Đồ đệ Ngô Khắc Mẫn của ông ta từng nói, họ là người phái Âm Sơn.
Tìm được phái Âm Sơn, đương nhiên sẽ biết Thiệu Cư Ông đang ở đâu.
Lý Dục Thần từng nghe nói, phái Âm Sơn ẩn giấu trong Thập Vạn Đại Sơn Tây Nam. Anh lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại còn lưu số được chuyển từ Nokia cũ của anh qua.
Lần trước ở thủ đô, điện thoại đã bị hỏng, bảo anh Thái làm lại cái mới, nhưng cũng may những số điện
thoại đó vẫn lưu trên đám mây.
Thiên Đô Côn Luân không có tín hiệu, số của đệ tử Thiên Đô chỉ có xuống núi mới sử dụng.
Bây giờ anh chỉ biết sư tỷ Hướng Vấn Tình xuống núi.
Cho nên liền gọi điện cho Hướng Vấn Tình: “Sư tỷ?
“Dục Thần à, sao lại nhớ đến gọi điện cho sư tỷ thế?”, Hướng Vấn Tình cười nói.
“Sư tỷ đang ở đâu, mọi chuyện thuận lợi không?”
“Tỷ đang ở tổng bộ Hồng Môn Kim Sơn cũ, cũng khá thuận lợi, vừa phá được một hang ổ của đám Thái Dương bên này. Vạn Vạn Thời Quân của Hồng Môn rất tốt, là người dễ giao thiệp, sau này đệ có cơ hội có thể làm quen”.
Lý Dục Thần đáp lại một tiếng, bỗng nhớ đến đạo sĩ Adam của Trung Phu Quan đến Hoa Hạ, nói: “Sư tỷ, Trung Phu Quan Los Angeles hình như gặp rắc rối, đã phái một đạo sĩ tên Adam đến thủ đô xin cứu trợ, đạo trưởng Kim Tam Mộc của Bạch Vân Quan có lẽ đã đưa người đi. Nếu tỷ thuận tiện, có thể tiện tay giúp họ”.
“Ừm, tỷ biết rồi, vừa hay tỷ muốn đến Los Angeles một chuyến, nghe nói bên đó rất ầm ï, còn có thánh ky sĩ của Thái Dương Giáo xuất hiện. Tỷ sẽ đi xem sao. Đúng rồi, Dục Thần, đệ thế nào, còn ở thủ đô không? Lần trước. gặp đệ, tỷ thấy đệ sắp đột phá, thiếu chút cơ duyên, đệ phải cẩn thận đấy”.
“Tỷ yên tâm đi, sư tỷ, đệ đã đột phá rồi, trải qua một đợt lôi kiếp ở trường thành hoang dã ngoại ô phía Bắc thủ đô”.
“Thật không?”, giọng của Hướng Vãn Tình đầy kinh ngạc vui mừng: “Hì hì, sư đệ, giỏi lắm, hai mươi tuổi lịch kiếp, trở thành người đầu tiên trong năm trăm năm!”
“Sư tỷ, mọi người cứ nói người đầu tiên trong năm trăm năm, năm trăm năm trước thì sao? Có ai lịch kiếp sớm hơn đệ?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Năm năm năm trước à?”, Hướng Vấn Tình cười nói: “Đó là sư phụ chúng ta! Ông ấy ba tuổi nhập đạo, năm tuổi đón thiên lôi đầu tiên, bảy tuổi phân thận nhập vạn tiên trận, được vạn tiên kiếm khí gột rửa…"
Lý Dục Thần nghe mà ngẩn người, bất giác nói: “Vãi, sư phụ lợi hại thế sao?”
So sánh ra, người đầu tiên trong năm trăm năm như mình vẫn yếu quá!