Bọn họ cố ý tổ chức ở giữa hồ để chỉ có thể đến đi bằng thuyền để những người ở đây có muốn bỏ chạy cũng chẳng dễ gì.
Chỉ có chỗ sau sân khấu là có cầu nối với đất liền nhưng nếu đi bằng lối đó thì sẽ bị mọi người trông thấy hết.
Hơn nữa còn không biết là bọn họ có cài cắm gì ở đó hay không.
Bên này vắng tanh vắng ngắt, lòng người bất an, bên kia lại vô cùng náo nhiệt.
Sau khi trò chuyện một lúc, Tiền Khôn nói: “Thưa mọi người, có phải là chúng ta nên dừng lại hay không, không thể giọng khách át giọng chủ được, hôm nay mục đích chính là tổ chức lễ đính hôn cho chú Lý và cô Lâm. Tôi tới trễ nên đã bỏ lỡ mất các đoạn thú vị trước đó, không biết tiếp theo có còn tiết mục gì thú vị nữa không?”
Từ Thông nói: “Ông Khôn, tiết mục thì chắc chắn là có rồi, đảm bảo sẽ làm ông hài lòng! Theo kế hoạch thì hiện tại đã tới lúc bà mối và phụ huynh hai nhà lên đọc lời chúc rồi. Tuy nhiên, tình huống của cậu Lý và cô Lâm khá đặc biệt, hôn ước của hai người được ông nội của cậu Lý và cụ Lâm lập với nhau, có giấy hôn ước làm bằng chứng. Hiện tại, ông nội của cậu Lý đã không còn nữa, chỉ còn mình cụ Lâm. Tiếp theo, chúng tôi xin mời cậu Lý giao giấy hôn ước cho cụ Lâm rồi mời cụ Lâm lên phát biểu”.
Mọi người đều võ tay nhiệt liệt.
Lý Dục Thần lấy một tờ giấy ố vàng ra giao tận tay cho Lâm Thượng Nghĩa, nói: “Ông nội Lâm, đây là giấy hôn ước năm xưa ông tự tay viết, hôm nay cháu mang nó tới đây, hoàn thành nguyện vọng của ông nội cháu”.
Lâm Thượng Nghĩa nhận tờ hôn ước, nhìn chữ ký và dấu điểm chỉ của mình và Lý Hữu Toàn trên đó, nhớ tới chuyện cũ chỉ như mới ngày hôm qua, không khỏi giàn giụa nước mắt.
Trong số những người ở đây, chỉ có mình Nghiêm 'Tuệ Mãn là từng nhìn thấy tờ giấy hôn ước này. Khi bà ta nhìn thấy tờ giấy ố vàng, nhớ tới ngày đầu tiên gặp Lý Dục Thần, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
“Cụ Lâm, cụ nói mấy lời đi”, Từ Thông nói.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu, bước lên trước mấy bước, không nén nổi xúc động.
Cụ run run kể lại chuyện mình ký giấy hôn ước với Lý Hữu Toàn, xác nhận chuyện Lý Dục Thần là con cháu của nhà họ Lý ở thủ đô.
Chuyện này khiến Tiền Khôn cũng phải giật mình. Sau khi Lâm Thượng Nghĩa phát biểu xong đáng lẽ sẽ tới lượt người lớn của nhà họ Lý gửi lời cảm ơn nhưng hiện tại nhà họ Lý chỉ còn lại một mình Lý Dục Thần, không còn bậc cha chú nào.
Bởi vậy, Lý Dục Thần đích thân bước tới, nói: “Đúng vậy, nhà họ Lý không có người lớn ở đây nhưng cháu tin rằng, người lớn nhà họ Lý đều đang ở trên trời nhìn xuống. Cháu còn sống, còn đứng được ở đây là ý trời. Hôm nay, cháu muốn nhân cơ hội này tuyên bố với khắp. thiên hạ một chuyện…”
Anh chỉ một tay lên trời, sắc mặt trở nên nghiêm trạng, giọng nói đầy âm vang.
“Lý Dục Thần tôi, đại diện cho nhà họ Lý, đã trở về rồi"
Dứt lời, những đám mây đen trên trời tản ra, ánh năng chiếu xuống, dát một luồng sáng vàng lên toàn bộ sân khấu.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Lý Dục Thần quanh quẩn trên mặt hồ.
“Nhà họ Lý… Trở về rồi… Trở về
Một lát sau, xung quanh vang lên tràng pháo tay giòn giã.
Lâm Thượng Nghĩa rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “Trời xanh không phụ lòng người! Hữu Toàn à, chú có thể mỉm cười nhắm mắt rồi, nhà họ Lý lại xuất hiện chân long rồi!”
Sau đó, Lang Dụ Văn đi qua cầu sang đây, bước lên sân khấu.
Mọi người đều lấy làm lạ, cố gắng đoán xem người này là ai.
Lang Dụ Văn hắng giọng một tiếng, nói to: “Tôi là Lang Dụ Văn…”
Anh ta vừa tự giới thiệu xong, đám đồng lập tức xôn xao.
“Lang Dụ Văn? Chính là Lang Dụ Văn giàu nhất Giang Đông năm xưa, suýt nữa chỉ cần sức một người mà thay đổi tương lai cả nền thương mại của Hoa Hạ?”
“Là anh ta! Tôi nhận ra anh ta, anh ta đã già hơn hồi đó khá nhiều rồi”.
“Không phải anh ta đã bị tám gia tộc lớn nhất Giang Đông bắt tay nhau đuổi khỏi Giang Đông, sau đó mai danh ẩn tích rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây?”
“Chắc là cũng tới chúc mừng cậu Lý”.
“Tôi là Lang Dụ Văn, tổng giám đốc tập đoàn Kinh Lý. Tuy nhiên, tập đoàn Kinh Lý không phải của tôi, tôi chỉ là người quản lý giùm. Ông chủ thực sự của tập đoàn là anh Lý Dục Thần đến từ nhà họ Lý ở thủ đô”.
“Tôi đã bảo rồi mà, chẳng biết tập đoàn Kinh Lý này ở đâu ra, hóa ra là của cậu Lý”.
“Thật khó lòng tưởng tượng nổi, Lang Dụ Văn lại bằng lòng làm thuê cho cậu tai”
“Bình thường thôi, người ta là nhà họ Lý ở thủ đô, là gia tộc số một hồi đói”
Lang Dụ Văn đứng trên sân khấu chậm rãi phát biểu, giới thiệu về mục tiêu của tập đoàn Kinh Lý cũng như nói về tương lai của nhà họ Lý.
“Tôi tin rằng, trong vòng ba năm nữa, nhà họ Lý sẽ quay lại làm gia tộc số một thủ đô!”
Ồ
Lần này, toàn bộ mọi người đều kinh ngạc.
“Trời ạ, số một thủ đô! Đúng là mạnh miệng!”
“Bốc phét cả thôi, đừng nói ba năm, nếu có thể làm được điều đó trong vòng ba mươi năm là tôi đã phục sát đất rồ
“Ai cần cô phục chứ, người ta có tiếng tăm của nhà họ Lý sẵn rồi”.
“Vậy thì sao, hiện tại, bốn gia tộc mạnh nhất thủ đô không hề có tên nhà họ Lý, liệu bốn gia tộc kia có cho cậu ta cơ hội này không?”
“Xem ra lại có một trận chiến gió tanh mưa máu rồi đây!”
Lang Dụ Văn mỉm cười nhìn mọi người, chờ tiếng bàn tán nhỏ lại, anh ta mới nói tiếp:
“Chắc hẳn mọi người đều cảm thấy chuyện này là bất khả thi nhưng có rất nhiều chuyện đều đi từ không thể tới có thể. Đương nhiên, muốn đứng đầu thủ đô chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Tiếp theo, tôi xin tuyên bố kế hoạch sắp tới của tập đoàn Kinh Lý, đồng thời là một bước đi cực kỳ quan trọng…”
Anh ta thoáng dừng lại, liếc nhìn về phía góc lác đác người ngồi.
“Chúng tôi sẽ thâu tóm nhà họ Viên ở Tiền Đường!”