“Thầy ơi, cậu Lý đến rồi”, Bách Phú Minh nói.
Ông lão đứng lên, nhìn sang Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, lâu bàn tay đầy bùn đất lên chiếc áo vải thô của ông ta, cười ha ha nói: “Tốt, tốt, đến rồi là tốt, Bách Phú Minh, ông đưa họ vào ngồi trước đi, tôi đi rửa tay đã”.
Nói xong liền đến chỗ bể nước ở giếng bên cạnh rửa tay.
Nhìn ông ta, ngoài làn da, thì trông như một lão nông dân.
Lý Dục Thần không khỏi có thêm vài phần thiện cảm với vị Thái Đẩu võ lâm này.
Bách Phú Minh dẫn họ vào trong nhà.
Trong nhà bài trí rất đơn giản sạch sẽ, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết ra, gần như không có thêm thứ gì.
Chiếc bàn là bàn bát tiên, ghế là ghế dài, cũng không phải chất liệu gỗ quý đắt tiền gì, chỉ là gỗ bình thường. Bên cạnh còn có mấy ghế trúc rất tinh xảo, đặt dựa vào. tường.
Bách Phú Minh kéo ghế dài ra, mời họ ngồi, vừa pha “Những thứ này ấy à, đều do chính trà cho họ, vừa nói tay thầy làm đấy”.
Lâm Mộng Đình nói: “Ông Châu trở lại chất phác, gạt bỏ hư vinh, khiến người ta khâm phục”.
Bỗng nghe phía sau có người nói: “Khâm phục cái gì chứ, chỉ là một lão nông dân không có đất đai, không có việc gì thôi. Thế giới này ấy à, mãi mãi thuộc về thanh niên trẻ các cậu”.
Châu Khiếu Uyên từ bên cửa đi vào, phủi bụi trên người nói.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đứng lên.
Châu Khiếu Uyên vội vàng nói: “Ấy, hai người ngồi đi, hai người ngồi đi! Nông thôn đơn sơ một chút, hai người cứ tự nhiên. Phú Minh, đi pha hai ly café, thanh niên thích uống café, không thích uống trà này đâu”.
Lâm Mộng Đình phì cười một tiếng nói: “Ông Châu, uống trà không phải là quyền lợi riêng của người già, bây giờ thanh niên uống trà nhiều lắm”.
“Tôi biết, các cô cậu thích uống trà sữa”, Châu Khiếu Uyên đến bên bàn bát tiên, kéo ghế dài ngồi xuống: “Lần trước cháu cố đến thăm tôi, mang cho tôi một cốc. Mùi vị đó… nói thế nào nhỉ…”
Ông lão ngửa cổ nhìn trần nhà, suy nghĩ hồi lâu cũng không hình dung ra, cười he he.
Lâm Mộng Đình nói: “Cháu cố hiếu kính với ông, mùi vị gì cũng đều ngon”.
“Ha, cô nhóc này biết ăn nói đấy! Tôi thích!”, Bách
Phú Minh chỉ vào Lâm Mộng Đình nói với Châu Khiếu Uyên, sau đó cười lớn ha ha.
Bách Phú Minh cũng cười ha ha.
Lúc này, chỉ có Lý Dục Thần ngồi ở đó vẫn không nói gì, giống như thiếu niên thẹn thùng.
Châu Khiếu Uyên bỗng nhìn sang anh, n¡ nhóc nhà cậu, bên cạnh có cô gái tốt như vậy, số đào hoa đúng là giống y bố của cậu, sao lại không hay nói chuyện thế? Năm đó cái miệng của bố cậu ngọt đến mức có thể khiến mật chảy từ mông vịt ra”.
“Ông biết bố của tôi ư?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Đương nhiên là biết, hồi nhỏ cậu từng đến Kim Lăng chơi, lúc tôi bế cậu, cậu còn tè đầm lên người tôi đấy!", Châu Khiếu Uyên nói: “Cháu cố cháu nội tôi đều chưa từng tè dầm lên người tôi đâu, cậu thì hay rồi, vừa đến đã tè”.
Lý Dục Thần kích động đứng lên, cung kính khom lưng với Châu Khiếu Uyên: “Ông Châu…”
Anh vẫn chưa nói ra, Châu Khiếu Uyên đã ngăn lại nói: “Đừng khom lưng, tôi vẫn chưa chết! Cậu khom lưng khiến tôi nghĩ đến đám người Đông Doanh đó. Tuy nói bây giờ môi trường quốc tế thay đổi, hai nước hữu hảo, nhưng tôi là người sống trong thời đại đó, vừa nghĩ đến hành vi cầm thú của đám súc sinh đó là nổi giận, không chịu nổi! Không chịu nổi!
Liền không ngừng xua tay, bảo Lý Dục Thần ngồi về chỗ.
Lý Dục Thần chỉ đành ngồi xuống. “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lượt hỏi”, Châu Khiếu Uyên nói: “Nếu cậu muốn biết thì phải trả lời cầu hỏi của tôi đã”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, ông Châu hỏi đi, tôi biết thì sẽ trả lời”.
Châu Khiếu Uyên bỗng tỏ vẻ mặt nghiêm túc, vẻ chất phác của lão nông dân vừa nãy biến mất, trên người toát ra vẻ uy nghiêm.
Không phải là uy thế dựa vào chân khí hay là sát khí,mà là uy nghiêm sinh ra đã có, không nổi giận mà đã nghiêm nghị.
“Tôi hỏi cậu, cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền phải không?”
“Đúng thế”.
“Nói như vậy, Nghê Hoài Kỳ, Hầu Khuê Đông, Dương Nguyên Tấn cũng là do cậu giết?”
“Đúng thế”.
Châu Khiếu Uyên khế gật đầu, lại hỏi: “Liễu Kim Sinh ở thành phố Dũng có phải do cậu giết không?”
“Đúng thế”, Lý Dục Thần vẫn trả lời dứt khoát, không hề giải thích gì.
Lâm Mộng Đình ở bên cạnh rất muốn lên tiếng, cô há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Châu Khiếu Uyên cau mày, hình như hơi thất vọng.
“Cậu cũng giết cả người nhà họ Phan thành phố. Long?”
“Đúng thế”, Lý Dục Thần trả lời. Châu Khiếu Uyên chậm rãi nhắm mắt, thở dài một hơi.
“Vốn dĩ tôi hy vọng tất cả chỉ là tin đồn, không ngờ đều là thật. Cậu là hậu hân duy nhất của nhà họ Lý, vốn dĩ, nể mặt ông nội cậu, tôi cũng sẽ tha cho cậu. Nhưng tôi khôn thể trơ mắt nhìn cậu nhập ma sâu hơn, càng đi xa vào ma đạo. Năm đó bố cậu đã cưới một ma nữ, cũng chưa từng làm hỏng thanh danh của nhà họ Lý. Mặc dù nhà họ Lý biến mất hai mươi năm, nhưng trên Í_ giang hồ, chưa từng lưu truyền một tiếng xấu nào về nhà họ Lý. Sự trong sạch của bao nhiêu đời nhà họ Lý không thể hủy trong tay cậu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Tamlinh247. Vào google gõ: Truyen Tamlinh247 để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!