Lý Dục Thần nói xong không để ý tới ông ta nữa, quay qua nói với Lang Dụ Văn: “/
Lang Dụ Văn gật đầu, nói to: “Vừa rồi tôi chỉ mới nêu một mục tiêu nhở”.
Mọi người lại xôn xao.
“Mẹ kiếp, định nghĩa mục tiêu nhỏ lại thay đổi rồi à? Thâu tóm nhà họ Viên mà gọi là mục tiêu nhỏ à?”
Lang Dụ Văn nói tiếp: “Trước đó tôi đã nói rồi, chúng tôi có lòng tin, trong vòng ba năm sẽ trở thành gia tộc số một thủ đô. Đây là mục tiêu trung hạn. Còn mục tiêu dài hạn…”
Anh ta thoáng dừng lời.
“Chuyện này tạm thời chưa cần công bố. Chúng ta bàn chuyện mục tiêu nhỏ trước. Tuy là mục tiêu nhỏ nhưng dẫu có là chân muỗi thì đó cũng là thịt, cũng có mùi vị. Tôi sẽ nấu một nồi canh chân muỗi, hoan nghênh mọi người thưởng thức…”
Nói rồi, anh ta lấy ra một xấp tài liệu dày.
“Đây là báo cáo phân tích tài sản của nhà họ Viên do. tôi thực hiện và kế hoạch thâu tóm toàn bộ doanh nghiệp con của nhà họ Viên trong vòng ba tháng của chúng tôi. Nếu ai đó ở đây thấy hứng thú với nồi canh chân muỗi này, cũng muốn nếm thử một miếng thì chúng tôi hoan nghênh các vị gia nhập”.
Nhìn xấp tài liệu mà Lang Dụ Văn giơ lên, mọi người đều hết sức tò mò.
Rốt cuộc đó là bản kế hoạch như thế nào để có thể giúp tập đoàn Kinh Lý thâu tóm được quái vật khổng lồ như nhà họ Viên trong vòng ba tháng?
So với nhà họ Viên, khối tài sản vài tỷ của tập đoàn Kinh Lý quả là chuột với voi. Chuột có thực sự có thể giết được voi không?
“Gia nhập như thế nào?”, có người không nhịn được. hỏi.
Lang Dụ Văn thong thả nói: “Tập đoàn Kinh Lý của chúng tôi vừa mới thành lập không lâu nên cánh cổng vẫn còn rộng mở. Có tiền thì góp cổ phần, có năng lực thì có thể tới phỏng vấn chức vụ ở chỗ chúng tôi. Ngoài ra, nếu có dự án thì cũng có thể hợp tác với chúng tôi”.
Lần này mọi người đã hiểu.
Lang Dụ Văn đến đây để kêu gọi đầu tư!
Khá lắm, coi nhà họ Viên là một nồi thức ăn, dùng chiếc nồi này để thu hút vốn đầu tư và nhân tài, đây là hành vi trước nay chưa từng có.
Lang Dụ Văn thật to gan lớn mật!
Không chỉ những người khác mà ngay cả Lý Dục. Thần cũng bội phục chiêu này của Lang Dụ Văn.
Đây không chỉ là suy nghĩ viển vông nữa mà là rút củi dưới đáy nồi.
Lợi dụng buổi lễ đính hôn này có mặt đông đủ các gia đình giàu có ở Tiền Đường và các vùng lân cận rồi ép. bọn họ phải chọn một phe.
Lập tức cô lập nhà họ Viên. Kế hoạch này đúng là †hứ mà Lang Dụ Văn có thể nghĩ ra, hơn nữa còn là nghĩ ra chỉ một thời gian ngắn sau khi biết kế hoạch lễ đính hôn của Lý Dục Thần.
Anh không can dự vào chuyện kinh doanh nên khi Lang Dụ Văn đề cập tới kế hoạch này, Lý Dục Thần lập tức đồng ý ngay.
Muốn để tập đoàn Kinh Lý trở thành tập đoàn đứng đầu thủ đô trong vòng ba năm mà không sử dụng chút thủ đoạn độc đáo thì sao có thể làm được?
Đâu thể nhờ Lý Dục Thần đi cướp từng nhà, từng nhà một chứ.
Lang Dụ Văn tuyên bố đanh thép xong, Từ Thông là người đầu tiên bước ra, nói to:
“Đây quả là cơ hội từ trên trời rơi xuống mà Từ. Thông tôi gặp được! Nhà họ Từ của Cô Tô muốn góp vốn năm tỷ vào tập đoàn Kinh Lý!”
“Ồ, năm tỷ!”
“Không hổ là mãnh hổ Giang Đông, ra tay một phát là chi ngay năm tỷ, chẳng có mấy gia tộc có thể huy động được nhiều tiền như vậy chỉ trong thời gian ngắn!”
“Nghe nói hiện tại tổng tài sản của tập đoàn Kinh Lý cũng chỉ có vài tỷ, vậy xem ra góp vốn năm tỷ là đủ để nắm quyền kiểm soát rồi!”
Lúc này, Lang Dụ Văn nói: “Ông Từ, cảm ơn ông tin tưởng tập đoàn Kinh Lý, tuy nhiên tôi cần phải nói rõ trước, hiện tại, tập đoàn Kinh Lý chúng tôi chỉ đồng ý sang nhượng 49% cổ phần".
Từ Thông cười to nói: “Yên tâm, tôi không muốn nắm quyền kiểm soát. 49% này tôi cũng sẽ không độc chiếm, còn có ai muốn gia nhập nữa không, chúng ta chia đều theo tỷ lệ góp vốn nhé”.
Lang Dụ Văn chắp tay với Từ Thông: “Được, vậy xin cảm ơn ông Từ! Tôi tạm thời xin ghi lại như vậy”.
Từ Thông mới vừa ngồi xuống, Trần Văn Học bèn lập. tức đứng lên, nói: “Gần đây nhà họ Trần ở Thân Châu đang đầu tư khá nhiều nhưng lượng vốn có thể điều động được có hạn, tạm thời không gom nổi năm tỷ, thôi thì ba tỷ vậy”.
*Ồ, nhà họ Trần cũng góp vốn ba tỷ! Vậy là tám tỷ rồi!"
“Tám tỷ mà chỉ lấy 49% cổ phần thôi ư? Vậy mà bọn họ cũng chịu à?”
Lang Dụ Văn nói: “Thực ra trước đây anh Trần đã đầu tư vào tập đoàn Kinh Lý, anh ấy cũng có dự án hợp. tác với chúng tôi và nhà họ Lâm. Tuy nhiên, thưa anh Trần, tôi xin nhắc lại anh một lần nữa, khoản đầu tư hôm nay sẽ tách bạch với khoản đầu tư trước đó, hôm nay anh chỉ có thể chia 49% cổ phần với những người khác thôi”.
“Tôi biết”, Trân Văn Học cười nói: Không biết ông Từ có chê tôi không?”
Từ Thông cười to nói: “Haha, Từ Thông tôi có ngang ngược cỡ nào cũng không dám chê nhà họ Trần ở Thân Châu!”
Nói rồi ông ấy bước tới bắt tay với Trần Văn Học. “Hợp tác vui vẻ!”, hai người đồng thanh nói.
“Tôi cũng đầu tư năm tỷ!”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mọi người nhìn thử thì hóa ra là Tiêu Thập Nương của nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành.
“Trời ạ! Nhà họ Tiêu cũng góp năm tỷ?” “Nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành cũng giàu dữ vậy sao?” “Giàu là đương nhiên rồi, dù sao người ta cũng là gia
tộc số một Tuyên Thành. Tuy nhiên, tới mức có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Từ ở Cô Tô thì hơi quá nhỉ?”
Lý Dục Thần cũng hơi bất ngờ.
Bởi vì anh không hề báo cho Tiêu Thập Nương biết về kế hoạch này. Hôm nay, anh mời Tiêu Thập Nương tới đơn thuần là vì tình chị em hồi nhỏ của mình và Tiêu Thập Nương nên mời Tiêu Thập Nương tham dự lễ đính hôn của anh với tư cách là chị gái, coi như là người thân duy nhất bên phía nhà trai.
Nghĩa là Tiêu Thập Nương vừa mới nhất thời quyết định đầu tư năm tỷ.