Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chân anh lún sâu vào trong đất.

Lý Dục Thần thở ra, sau đó mượn sức mạnh của mặt đất dưới chân, đẩy lên trên.

Mũi kiếm đâm vào thịt lòng bàn tay Phật.

Nếp nhăn trên mặt Long Bà Ba Dục vặn vẹo như thể đang đau đớn, ông thu tay lại.

Ánh sáng vàng tan đi, bàn tay Phật biến mất khỏi đỉnh đầu Lý Dục Thần.

Ở góc không xa trong đám cỏ, lòng bàn tay của bức tượng Phật đổ nát xuất hiện thêm một cái lỗ, ánh sáng mặt trời xuyên qua lỗ chiếu xuống mặt đất tối tăm bên cạnh Phật tạo thành một đốm sáng.

Lý Dục Thần đứng thẳng người dậy rút hai chân ra khỏi đất.

Long Bà Ba Dục lại ra tay.

Bát Ni!

Lần này, ông đặt một tay ngang như thể đang nâng đỡ thứ gì đó, tay kia tạo thành ngón tay hoa lan rồi vung về phía trước.

Vẻ bi thương trên khuôn mặt ông biến thành từ bi.

Lý Dục Thần nhìn thấy tôn giả Quan Âm xuất hiện trong ánh sáng vàng, tay nâng bình tịnh, tay kia vẩy cành dương liễu rảy nước cam lộ.

Cam lộ rả rích như mưa.

Mỗi một giọt đều khiến người ta sảng khoái.

Như này hình như không phải là tấn công, mà là giúp đối thủ khôi phục pháp lực.

Nhưng Lý Dục Thần biết chiêu này quá lợi hại.

Ông lấy thế tuyên pháp Quan Âm, lấy lòng từ bi của Phật pháp khiến người ta hoàn toàn thả lỏng, từ bỏ sự chống cự.

Trong tiếng tụng kinh, Lý Dục Thần thậm chí còn cầm không chắc thanh kiếm của mình, chứ đừng nói đến việc rút kiếm.

Anh biết chiêu tiếp theo mới là sát chiêu thực sự, là một chiêu hủy diệt.

Sáu chữ chân ngôn của Phật giáo chỉ còn lại một chữ cuối cùng.

Hồng!

Quả nhiên Long Bà Ba Dục đã niệm chữ này.

Một đóa hoa sen trắng khổng lồ nở rộ trước mặt Lý Dục Thần.

Những cánh hoa màu trắng không ngừng lan rộng từng cánh một, còn không gian xung quanh thì bị nén lại từng chút một vào trong cánh hoa.

Nếu Lý Dục Thần không phản kháng, anh sẽ bị ép vào trong cánh hoa sen rồi bị huỷ diệt cùng với không gian.

Đây là cảnh giới cao nhất của Phật pháp.

Lý Dục Thần không hiểu ở nơi hoang vu này, sao tên yêu tăng này có thể thi triển được Phật pháp hoàn mỹ và chính tông như vậy?

Ngay lúc này, một luồng ánh sáng xanh từ chân trời bay tới, đâm thẳng vào trong vạn trượng Phật quang.

Hoa sen trắng ầm ầm tan biến.

Một người đàn ông áo xanh tay cầm kiếm Thanh Vân, sau lưng đeo cung Huyền Cung Sét Đánh, đứng hiên ngang giữa không trung.

Lý Dục Thần mừng rỡ nói: "Sư huynh Thập Tam! Sao huynh lại tới đây?"

Đỗ Thanh Hồi nói: "Huynh lần theo dấu vết sư muội Vãn Tình để lại nên tới gần đây, thấy nơi này Phật quang sáng ngời, sát khí ngút trời nên tới xem, không ngờ lại là sư đệ."

"Sư tỷ đang ở bên trong, hình như bị đèn Chúc Long Cửu Âm nhốt lại rồi." Lý Dục Thần nói.

Nghe đến tên đèn Chúc Long Cửu Âm, Đỗ Thanh Hồi cũng giật mình.

"Có phải sư huynh Đỗ không?" Giọng nói vui mừng của Hướng Vãn Tình truyền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK