Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.

Hầu Thất Quý sau lưng đã nhào lên.

Trong ánh mắt Chu Thiệu Nghĩa lóe lên một vẻ kinh ngạc, nói: "Đã xem nhẹ cậu rồi!"

Ông ta bỗng nhiên nhấc ngòi bút lên, một tia nước mực màu xanh bắn ra từ trong ngòi bút, tản ra trên không trung, nổ thành một chùm mưa đen, rơi xuống bốn phía.

Những điểm đen này lóe ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh đèn, nhìn một cái liền biết là có độc.

Lý Dục Thần đưa một tay giữ chặt lấy Hầu Thất Quý đang nhào lên, một tay khác vung lên, quấn lấy toàn bộ mưa mực.

Mà trong chớp nhoáng này, thân thể Chu Thiệu Nghĩa đột nhiên co rụt lại, lập tức mất.

Bút máy mà ông ta vừa mới cầm trong tay đã mất đi chỗ dựa, rơi xuống từ không trung, bị Lý Dục Thần tiếp được.

"Thuấn Thân Thuật!", Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "Ông ta là ninja Đông Doanh?"

Lý Dục Thần cầm bút máy, lắc đầu nói: "Đây không phải nhẫn thuật, đây là Ngũ Hành thuật của Mặc Tử, ông ta là người Mặc gia!"

"Người của Mặc gia?", Lâm Mộng Đình hiếu kỳ nói: "Không phải Mặc gia đã sớm tuyệt tích sao?"

Lý Dục Thần nói: "Mặc gia năm đó có thể chiếm ba phần Nho đạo, sao có thể dễ dàng biến mất như vậy? Mặc gia có rất nhiều truyền thừa, chỉ là tương đối phân tán, không còn là một tổ chức thống nhất như trong quá khứ. Ví dụ như Tạ bà bà ở trấn Lâm Hoang, tổ tiên của bà ta Tạ Ngũ Ương có châm pháp Ngũ Ương, thật ra cũng chỉ là biến tướng từ Ngũ Hành kiếm thuật của Mặc Tử, cho nên anh mới để ngũ hành vi kiếm lại Lâm Hoang".

"Hay ví dụ như nhẫn thuật của Đông Doanh cũng có rất nhiều vết tích của Mặc gia, đáng tiếc bọn họ chỉ học được một chút da lông, không học được tinh túy của Mặc gia. Mặt khác, ở vùng Đông Nam Á có rất nhiều tổ chức sát thủ, cũng lấy tên tuổi của Mặc gia để bồi dưỡng sát thủ, làm những chuyện giết chóc".

"Nhưng phần lớn bọn họ đều đã mất đi tinh thần của Mặc gia. Mọi người đều nhớ đến thích khách của Mặc gia, thuật cơ quan của Mặc gia, lại quên mất ngọn nguồn của Mặc gia là hiệp khách, Mặc gia chú trọng việc yêu thương thiên hạ, thích khách của Mặc gia giết người là vì để chấm dứt việc giết chóc, Mặc gia tạo cơ quan là để giữ thành trì giảm chiến tranh".

Lâm Mộng Đình nói: "Nếu nhẫn thuật Đông Doanh đã cũng có truyền thừa của Mặc gia, vậy làm sao anh lại biết ông ta không phải ninja?"

"Em xem cái này đi".

Lý Dục Thần cầm cây bút máy trong tay, nhẹ nhàng xoay tròn, ngòi bút liền biến thành một cây đao nhỏ sắc bén, lại xoay tròn, cây đao đột nhiên liền nở hoa, có năm cánh hoa, ở giữa có một sợi tơ bạc cực mỏng giống như vòi hút của muỗi.

Anh nhấn ngón trỏ lên bụng cây bút, cánh hoa liền bay lên, xoay tròn, quanh quẩn trên không trung một vòng lại bay trở về trên đầu bút, lập tức thu vào, lại biến thành cây bút máy lúc đầu, bên trên ngòi bút còn mang theo mực nước chưa khô.

"Ninja chỉ biết dùng kiếm trong tay làm boomerang, sao có thể tạo ra ám khí tinh xảo thế này?"

Lý Dục Thần rút vỏ bút máy ra, tròng lên đầu bút.

"Mặt khác, Thuấn Thân Thuật trong nhẫn thuật của Đông Doanh chính là một loại phiên bản cấp thấp của độn thuật ngũ hành. Vừa rồi người kia thi triển độn thuật ngũ hành cũng rất chính tông. Ninja Đông Doanh muốn thi triển Thuấn Thân Thuật đến trình độ này, ít nhất cũng phải là cấp bậc Đột Nhẫn đỉnh phong, nhưng hiển nhiên Chu Thiệu Nghĩa còn kém xa lắm. Vừa rồi lúc ông ta đâm anh, có khi ngay cả Lâm Vân cũng có thể tránh được".

"Vậy làm sao ông ta lại dám đến giết anh?", Lâm Mộng Đình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Gần đây thanh danh của anh lớn như vậy, ông ta không có khả năng không biết".

"Đó là bởi vì ông ta căn bản không muốn dựa vào một nhát này để giết chết anh, ông ta dựa vào cái này…"

Lý Dục Thần mở nắm tay ra, trong lòng bàn tay có một giọt mực.

Đây là giọt mực mà vừa rồi bút máy của Chu Thiệu Nghĩa bắn ra, sau khi tản ra lại bị Lý Dục Thần ngưng tụ, thu vào trong lòng bàn tay.

Anh chuyển động nắm tay, giọt mực chậm rãi rơi xuống khỏi lòng bàn tay anh, rơi vào trên mặt bàn, phát ra một tiếng xèo xèo, một làn khói xám trắng bốc lên.

Mặt bàn gỗ dày rất nhanh đã bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn chừng bàn tay, nhìn mà giật mình.

Trên trán Hầu Thất Quý lấm tấm mồ hôi, quỳ xuống với Lý Dục Thần.


Lý Dục Thần vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: "Lão Hầu, ông làm gì thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK