Ông ta chỉ là ông chủ cửa hàng ở Phan Gia Viên, sao có thể trở thành gia?
Trừ phi…
Hầu Thất Quý ý thức được mục đích của Lâm Mộng Đình ngày hôm nay.
"Phu nhân, tôi..." Hầu Thất Quý không biết nên nói tiếp lời này như thế nào, ông ta muốn che giấu kích động trong nội tâm, chợt nhận ra giọng nói cũng run rẩy.
Lâm Mộng Đình nói ra lời này không phải do tự cao tự đại, cũng không phải hứng thú nhất thời. Cô hiểu được, hôm nay cô chính là đại diện cho Lý Dục Thần tới đây.
Lời này của cô cũng đại diện cho lời nói của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần xem trọng ông chủ Hầu, cảm thấy người này có thể dùng. Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy người này dùng được.
Nhà họ Lý Thủ đô muốn phục hưng, đúng là lúc cần dùng người.
Nếu lúc nãy, ngay cả chút chuyện nhỏ kia ông chủ Hầu cũng không giải quyết được, vậy sau này đừng nhắc đến việc xây dựng lại thế gia đệ nhất Thủ đô nữa.
Mà Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đến, càng khiến Lâm Mộng Đình khẳng định, có khả năng Lý Dục Thần sớm đã đoán được phiền phức hôm nay cô gặp phải khi tới Phan Gia Viên, cho nên đặc biệt bảo Lâm Vân gọi đến cả Nghiêm Cẩn.
Lâm Mộng Đình biết uy lực khi hai thằng nhóc này liên hợp lại.
Có bọn họ, chỉ cần không phải Tông Sư ra tay, thì không ai có thể bắt nạt chị của bọn họ.
Đương nhiên, Lâm Mộng Đình không hề hoàn toàn trông chờ vào hai đứa em trai, cô cũng muốn kiểm tra thử, sau nửa năm tu luyện, rốt cuộc thực lực của cô đã đến mức độ nào rồi.
Dù Lâm Vân và Nghiêm Cẩn không đến, cô vẫn sẽ nói ra câu này với Hầu Thất Quý.
Đại tiểu thư lớn lên trong nhà họ Lâm tại thành phố Hoà, vào thời khắc này, bày ra khí phách con nhà quyền thế được hun đúc từ nhỏ.
"Ông chủ Hầu, nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, ông chính là "gia"! Vòng tay này không nói không bán, đừng nói là Dương Lỵ Lỵ, ngay cả đích thân Tần gia đến cũng không mua được! Lời này là tôi nói, là phu nhân của Lý Dục Thần nói!"
Hầu Thất Quý bị khí thế của Lâm Mộng Đình lan đến, trong khoảnh khắc, dường như ông ta thật sự trở thành gia.
Ông ta như thể nhìn thấy ánh rạng đông rực rỡ giữa đêm đen hun hút; như kẻ phiêu dạt trên biển bắt được mép thuyền cứu nạn.
Tương lai trở nên sáng tỏ, sinh mệnh một lần nữa có ý nghĩa phi phàm.
Mặc dù Hầu Thất Quý không nghĩ ra ông ta có thể giúp Lý Dục Thần làm chuyện gì, nhưng dù chỉ là thằng trông cửa, hoặc bảo ông ta quay về nghề cũ, lại đi trộm mộ, ông ta cũng bằng lòng.
Muốn làm thì làm lớn, so với mộ Quỷ Vương ở Long Môn Thiên Quan, những mộ trước kia ông ta trộm toàn là nhà tranh của đám con nít.
Nghĩ đến việc này, Hầu Thất Quý chợt cảm thấy cái vòng tay trước mắt đã không còn quan trọng nữa.
Vốn ông ta chỉ muốn dùng cái vòng tay này để chứng minh việc ngày đó không phải là hư ảo, không phải là nằm mơ. Vào năm ông ta bạc đầu, chỉ cần nhìn thấy cái vòng tay này, ông ta lập tức có thể nhớ lại khoảng thời gian ông ta sóng vai chiến đấu với Lý Dục Thần.
Nhưng bây giờ, hình như không cần cái vòng tay này chứng minh nữa.
Hầu Thất Quý nhẹ nhàng đẩy vòng tay đến trước mặt Lâm Mộng Đình, nói: "Phu nhân, có lời này của cô, đời này của tôi đáng giá. Chiếc vòng tay này, ngoài để chém gió, thật ra tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, đưa tặng cho phu nhân đi".
"Tặng cho tôi?", Lâm Mộng Đình sững sờ.
"Chiếc vòng tay này mang từ trong mộ Quỷ Vương ra ngoài, cũng là bằng chứng ngày đó cậu Lý vào sinh ra tử, tặng cho phu nhân cực kỳ hợp. Hơn nữa, tôi làm ở nơi này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy chiếc vòng tay ngọc dát vàng tinh xảo như vậy. Thôn họ Hà ở Tây Kinh từng đào lên được một vòng tay ngọc dát vàng đời Đường tương tự, hiện được cất trong bảo tàng Tây Kinh. So sánh chiếc vòng, bất luận là về công nghệ chế tạo hay về chất ngọc, chiếc này đều cao hơn một bậc. Chỉ có người đẹp vô song như phu nhân mới xứng với vật đẹp như vậy".
Hầu Thất Quý khen vòng tay lên trời xuống biển, đồng thời cũng khen Lâm Mộng Đình.
Nhưng lời của ông ta không hoàn toàn chỉ có nịnh nọt, ông ta quả thật cảm thấy như thế.