Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ tò mò nhìn Lý Dục Thần, lắc đầu, thở dài: “Không có nhiều người có thể ra được mức giá này. Xem ra anh có rất nhiều kẻ thù, nhiều đến mức chính anh cũng không biết. Có điều thật đáng tiếc, tôi không biết”.

“Cô nhận nhiệm vụ, sao lại không biết?”

“Tổ chức của chúng tôi rất nghiêm ngặt, cá nhân tôi không có tư cách nhận nhiệm vụ có tiền thưởng cao như thế này. Tổ chức đứng ra nhận nhiệm vụ, sau đó giao cho tôi”.

“Vậy thì nói về tổ chức của cô và thân phận của cô đi”.

“Tổ chức của chúng tôi tên là “Mạt Nhật”, chủ yếu làm nghề ám sát, đứng vững chân trong top 10 tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, top 3 tổ chức sát thủ của châu Á”.

Lý Dục Thần đột nhiên nhớ tới Cát môn của Đoàn Phù Dung và Ân Oanh, bèn hỏi: “Cát môn xếp thứ mấy?”

“Cát môn?”, người phụ nữ kinh ngạc, cười khúc khích hai tiếng: “Cát môn không lọt vào bảng”.

“Không lọt vào bảng?”

“Cách thức tổ chức bang phái giang hồ của Hoa Hạ quá lỏng lẻo, không được tổ chức chặt chẽ, không có kỷ luật nghiêm khắc, dựa vào mấy điều răn dạy từ thời xưa để duy trì tổ chức, dạng bang phái như vậy không phù hợp làm nhiệm vụ đặc biệt”.

Lý Dục Thần không ngờ ở trong mắt nữ sát thủ này, Cát môn lại kém cỏi như vậy. Thế nhưng nếu chỉ xét riêng về thực lực thì Ân Oanh mạnh hơn cô ta rất nhiều, chẳng qua phương pháp giết người quả thực không bằng cô ta. Chẳng hạn như Ân Oanh không hề nghĩ tới chuyện lợi dụng máy bay làm công cụ ám sát, khiến mấy trăm người vô tội chết theo.

Thích khách của Hoa Hạ bắt đầu từ Mặc gia đều đề cao tinh thần hiệp nghĩa, không giết người chỉ vì lợi ích đơn thuần, cho nên mới có sự bi tráng “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn”, có sự hào hùng “Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh”. Thái Sử Công viết “Sử ký” còn dành riêng một thiên để viết “Thích khách liệt truyện”. Đây là chuyện có một không hai trong lịch sử, chỉ có thích khách Hoa Hạ có tinh thần hiệp nghĩa nên mới có tư cách được lưu danh sử sách.

“Nói tiếp đi, trụ sở chính của tổ chức của các cô ở đâu? Thành viên gồm những ai? Ai chịu trách nhiệm liên lạc với người treo thưởng?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Thật đáng tiếc, tôi không biết những chuyện anh hỏi”, người phụ nữ nói: “Tôi nói rồi, tổ chức Mạt Nhật rất nghiêm ngặt, ngoại trừ lãnh tụ có toàn bộ thông tin chi tiết về các thành viên ra, giữa các thành viên đều là sự liên hệ một chiều. Biệt danh của tôi là Môi Đỏ, người liên lạc của tôi là Rắn Độc, nhiệm vụ giết anh là Rắn Độc giao cho tôi. Sau khi tôi chết, nhiệm vụ giết anh sẽ do anh ta thực hiện”.

Lý Dục Thần nhíu mày, hỏi: “Rắn Độc ở đâu?”

“Tôi không biết, chỉ có điều tôi vừa báo tin hoàn thành nhiệm vụ với anh ta rồi, chắc là anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng champagne ở Hương Giang chờ tôi”.

“Thủ lĩnh của các cô là ai?”

“Tôi chỉ biết biệt danh của người này là Satan”.

“Satan...”, Lý Dục Thần nhẩm đọc: “Rắn Độc có thể liên lạc với người này không?”

“Theo tôi được biết là không. Rắn Độc có cấp trên khác. Còn là ai thì tôi không biết”.

Lý Dục Thần lại hỏi thêm một số thông tin liên quan tới Rắn Độc.

Người phụ nữ không giấu giếm, nói hết tất cả ra.

Thấy Lý Dục Thần không hỏi gì nữa, cô ta biết “ngày tàn” của mình sắp tới. Cô ta ngẩng mặt lên, nhìn đám mây trên bầu trời.

Lý Dục Thần vung nhẹ tay.

Người phụ nữ chậm rãi ngã xuống, mặt không lộ vẻ sợ hãi, bi thương, trái lại còn nở nụ cười như được giải thoát.

Môi cô ta lóe sáng dưới ánh mặt trời, quả nhiên giống như biệt danh của cô ta, đỏ tươi như đang hôn tạm biệt thế giới này.

Trong căn phòng của khách sạn Bốn Mùa ở Hương Giang, Rắn Độc Jamison đứng trước khung cửa sổ kính sát đất. Bên ngoài cửa sổ chính là bến tàu Trung Hoàn, du thuyền chạy qua cảng Victoria để lại những vệt nước đẹp mắt.

Jamison nhìn lướt qua cảng Victoria, trông sang bán đảo Cửu Long bên kia bờ, ánh mắt mê say, nhớ tới quãng thời gian nhiều năm về trước từng dốc sức làm việc ở Cửu Long Thành Trại.

Khi đó, anh ta từ Xiêm La tới Hương Giang, trên người không có đồng nào, không nơi nương tựa, ngoại trừ ngón võ Muay Thái học từ nhỏ thì không còn gì khác nữa.

Sau này, anh ta được tướng quân coi trọng, tới Tam Giác Vàng, gia nhập tổ chức Mạt Nhật, trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK