Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn dáng vẻ của cô vẫn còn đang quấy tách cà phê trong tay, động tác ôn nhu lịch sự tao nhã, giống như đang thể hiện tay nghề pha cà phê của mình với chồng vậy.

Sở Dao lúc này mới nhớ tới, bên ngoài đồn rằng ngày đó xảy ra chuyện ở Phan Gia Viên, hình như Lý Dục Thần cũng không có mặt. Là vị phu nhân này dẫn theo hai người em trai còn thành niên, phế bỏ Vinh Quảng Kiệt, suýt chút nữa thì lấy mạng của Phan Vân Long.

Âu Dương Sân ngơ ngác đứng ở đó, không rõ vì sao lại thành ra như vậy.

Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua con trai nằm dưới đất, trong lòng có một ít oán hận, đứa bé không biết cố gắng này, rốt cuộc là đã đắc tội đại thần nào vậy?

Nhưng có thể đạt được thành tựu và địa vị như hôm nay, Âu Dương Sân tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, kinh nghiệm mấy chục năm trà trộn trong xã hội nói cho ông ta biết, rất có thể hôm nay sẽ thất bại, mà tổn thất còn lớn hơn việc con trai gãy hai chân nhiều.

"Rốt cuộc hai người là ai?", Âu Dương Sân run giọng hỏi.

Ngoại trừ Sở Dao ra, những người khác đều rất hiếu kì. Nhất là đám thiếu gia nhà giàu vừa mới tới kia.

Lâm Mộng Đình chỉ dùng một chén cà phê đã khiến bọn họ không còn một chút kiêu ngạo nào.

Bọn họ trầm mặc, mấy người vừa rồi kêu gào lợi hại nhất yên lặng lui lại, trốn ra phía sau cùng.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều không để ý tới Âu Dương Sân.

Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng đặt tách cà phê lại trên bàn. Tay của cô tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như được điêu khắc ra từ bạch ngọc, ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng xinh đẹp.

"Dục Thần, có phải em ra tay hơi nặng hay không?", cô ngửa mặt lên đón ánh nắng, nở một nụ cười yêu kiều.

"Không phải nặng, mà là nhẹ", Lý Dục Thần nói: "Nếu em lại thêm ba phần lực nữa, giọt nước sẽ có thể xuyên qua cơ thể bọn họ".

Bọn họ nói chuyện rất hời hợt, giống như đang nói chuyện phiếm thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.

Mà những người kia nghe vào lại thấy lạnh sống lưng.

Mặc dù đa số người không tin giọt nước có thể xuyên qua thân thể, nhưng tưởng tượng ra lại cực kỳ kinh khủng.

Trong đó cũng có vài người từng luyện võ, thậm chí công phu không kém, biết cao thủ võ đạo chân chính quả thực có thể biến nước thành đinh, nước chảy đá mòn, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nhìn thấy ai nhẹ nhàng thoải mái như Lâm Mộng Đình cả.

Làm sao bọn họ có thể biết được thứ Lâm Mộng Đình dùng không phải công phu võ đạo, mà là thuật điều khiển sự vật.

Âu Dương Sân biết cục diện hôm nay đã không có đường lui, cho dù ông ta co được dãn được, chịu xin lỗi dàn xếp ổn thỏa, cũng chưa chắc đối phương đã chịu đồng ý.

Huống chi, hai người trẻ tuổi này khinh thường ông ta như thế, nếu cứ thế mà đi, sau này ông ta cũng không cần phải lăn lộn ở thủ đô nữa, con trai ông ta cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên được cả đời.

"Hừ, đừng tưởng rằng có chút công phu là có thể vô pháp vô thiên!"

Trong mắt Âu Dương Sân lóe lên một chút sát khí, nhe răng cười một tiếng, đột nhiên lấy một cây súng lục ra từ trong ngực, họng súng đen ngòm nhắm ngay Lý Dục Thần.

Đám người đứng xem đều phải thốt lên, nhất là người bình thường như Tiểu Trịnh, Ngô Đại Minh.

Mà đám thiếu gia kia nhìn thấy súng dường như cũng không có vẻ ngạc nhiên lắm, chỉ là không nghĩ tới lão già Âu Dương Sân đi ra ngoài còn cầm theo súng.

Bọn họ đều thấy được sát ý trong mắt lão già này, biết ông ta đã muốn giết người.

Chỉ sợ hai người trẻ tuổi này khó thoát khỏi cái chết.

Súng ngoài bảy bước rất nhanh, trong bảy bước thì vừa nhanh vừa chính xác.

Đây là thường thức của xã hội hiện đại, trừ khi là Tông Sư võ đạo, ai có thể trốn được đạn chứ?

"Hahaha...", Âu Dương Tĩnh vốn đã tuyệt vọng giờ lại cười điên lên, cơ thể di chuyển, chân gãy đau nhức khiến tiếng cười của anh ta rất nhanh đã biến thành tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

"A...", Âu Dương Tĩnh gầm lên: "Bố... Giết bọn họ! Phải giết bọn họ! A..."

Tiếng kêu thảm thiết của con trai kích thích Âu Dương Sân, khuôn mặt ông ta trở nên dữ tợn méo mó, chuẩn bị bóp cò súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK