Đương nhiên Lý Dục Thần không sợ hắn.
Nhưng chỉ là để cứu .Jame, mà .Jame chỉ là người truyền giáo ở đảo Cửu Long, lại điều động một cao thủ cấp thiên sứ như vậy.
Rốt cuộc Thái Dương Thánh Giáo có bao nhiêu cao thủ như vậy?
Họ đã muốn động vào Huyền Môn của Hoa Hạ, vậy thì, sẽ phái ra bao nhiêu cao thủ ở Hoa Hạ?
Đối với giáo phái này, Lý Dục Thần cảm thấy hơi đau đầu. Vì giáo đồ bị cấy thuật tín ngưỡng, rất khó lấy được bí mật của họ. Còn thuật sĩ phương Tây vốn không tu luyện, chỉ dựa vào triệu hồi, không khác gì người bình thường trong đám đông, khi bọn họ ẩn nấp rất khó phát hiện ra bọn họ.
Xem ra phải liên lạc với sư tỷ, không biết cô ấy có phát hiện và tiến triển gì mới ở bên bờ bên kia đại dương không.
Và bây giờ đạo trưởng Kim Tam Mộc của Bạch Vân Quan thế nào rồi.
Lý Dục Thần nhìn chằm chằm thiên sứ trong mặt trời khổng lồ, bên cạnh có thêm một thanh kiếm màu đen. 'Trên thân kiếm, kiếm khí vờn quanh, thấp thoáng có chú văn lấp lánh.
Sóng lớn nổi lên, ngọn lửa trên đầu sóng như đàn rắn uốn lượn, như sắp lao về phía bờ biển.
Lý Dục Thần dang hai cánh tay, làm tư thế ôm hờ, đẩy về phía trước.
Sóng biển nổi lên dường như đập vào bức tường vô hình, âm ầm cuộn ngược lại, va vào con sóng tiếp theo ập đến, xông vút lên trời, hình thành con sóng lớn cao trăm mét trước bờ biển.
Luyến thần bên đó sững người lại, dường như không ngờ có người có thể ngăn cản được sóng thần do đôi cánh của cô ta kích động.
Sau đó, càng vung đôi cánh mạnh hơn, cuốn lên từng trận cuồng phong liên tiếp.
Lý Dục Thần ngăn một đợt sóng, đang định sử dụng kiếm khí Huyền Minh, bỗng nghe thấy một tiếng thét dài, từ phía Nam truyền đến.
Tiếng thét vang khắp chân trời, vừa thanh vừa kéo. dài.
Mọi người vừa nghe tiếng thét này, bỗng cảm thấy lồng ngực căng tràn, sảng khoái dễ chịu, còn trời đất cũng rộng lớn hơn, áp lực khó thở vừa nãy lập tức biến mất.
'Trữ Phượng Toàn trên thuyền và Kỷ Nghiễm Lai trên bờ cùng tỏ vẻ mặt vui mừng, kinh ngạc hô lên: “Là đại ca! Đại ca sắp xuất quan rồi!”
Lý Dục Thần đang định thi triển kiếm pháp Huyền Minh, nghe thấy tiếng thét này, liền dừng lại, nhìn về phía Nam.
Tiếng thét dần dừng lại, chỉ nghe thấy trên biển truyền đến một giọng nói mênh mông:
“Yêu ngi phương nào, dám mạo phạm đến Đông Giới Côn Luân tôi!”
Sau đó, một luồng sáng trắng vút lên trời.
Các dân đảo không biết đó là cái gì, nhưng Lý Dục 'Thần biết rõ, đó là một đường kiếm khí.
Trong kiếm ý ngưng luyện sát khí vô cùng cường mạnh.
Kiếm quang vút về phía Đông, những chỗ nó đi qua, trời biển ảm đạm.
Tầng mây dạt sang bên, nước biển rẽ đôi. Trong chớp mắt, kiếm khí đã vượt qua hải dương. rộng lớn, đâm trúng thiên sứ có cánh đó, không hề giảm khí thế, đâm vào trong vầng mặt trời khổng lồ đó.
Mặt trời khổng lồ ầm ầm bùng cháy, ánh lửa trải khắp bầu trời và biển lớn.
Mấy con tàu khi người phương Tây đến, tất cả đều bị lửa lớn nuốt chửng.
Trong mắt mọi người chỉ còn lại một vùng biển lửa.
Không ai biết sâu trong biển lửa đang xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên, ánh lửa dường như chịu ràng buộc, bỗng tập trung lại, trong phút chốc, chìm vào trong biển.
Bầu trời và biển cả trở lại như bình thường, yên tĩnh và hiền hòa, chỉ có gió biển vỗ vê mặt biển, đẩy lên từng †ầng gợn sóng lăn tăn.
Một đường ánh sáng trắng áp sát mặt biển bay về, đến trước cây cầu thì dừng lại, hóa thành một người đàn ông mặc áo trắng, nhẹ nhàng đáp xuống.
“Đại đảo chủ! Là đại đạo chủ!”
Những người nhận ra trước kinh ngạc vui mừng hô lên.
“Chúc mừng đại ca xuất quan!”, Kỷ Nghiễm Lai và 'Trữ Phượng Toàn khom người mừng rỡ nói.
“Cung nghênh đại đảo chủ xuất quan!", các dân đảo bên bờ biển đồng thanh hô nói.
Lục Kính Sơn, đại đảo chủ đảo Cửu Long giống như vị vua trở về, được các con dân chào đón.
Lục Kính Sơn mỉm cười, nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lý Dục Thần, hỏi: “Vừa nãy là cậu đã chặn cơn thủy triều cuồn cuộn của yêu nghiệt đó?”
Lý Dục Thần không hề né tranh ánh mắt của Lục
Kính Sơn, nhìn chằm chăm ông ta, hỏi ngược lại: “Tôi chưa từng gặp ông, làm sao ông biết kiếm pháp vạn tiên Côn Luân?”
Lục Kính Sơn kinh ngạc: “Cậu nhận ra kiếm pháp Vạn Tiên ư?”
Lý Dục Thần nói: “Chỉ có người từng lên Thiên Đô, từng đến Vạn Tiên Trận, từng được kiếm khi Vạn Tiên gột rửa, mới có khí của Vạn Tiên trong kiếm ý. Tôi chưa từng gặp ông, cũng chưa từng thấy tên của ông trong danh sách đệ tử Thiên Đô, rốt cuộc ông là ai?”
“Cậu đến từ Thiên Đô ư?”, Lục Kính Sơn hỏi.
Lý Dục Thần gật đầu.
“Cậu… cậu tên là gì? Môn hạ của ai?”
“Lý Dục Thần, môn hạ Vân Dương”.
Lục Kính Sơn bỗng nhiên kích động, vẻ mặt biến sắc mấy lần, dường như vô cùng xúc động, lại vừa cố gắng kiềm chế.
Lý Dục Thần nhìn thấy cái tay buông lỏng của ông ta đang khế run lên. Với tu vi như vậy của Lục Kính Sơn, nhìn không nên có biểu hiện như vậy.
'Từ đường kiếm vút lên trời vừa nãy, Lý Dục Thần có thể phán đoán, Lục Kính Sơn đã đột phá tiên thiên.
Là tiên thiên thực sự, chứ không phải tiên thiên của võ đạo.
Trong kiếm ý của ông ta, ẩn chứa kiếm khí Vạn Tiên. Chỉ có đệ tử Thiên Đô và người chuyên tu kiếm đạo mới có.