Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hầu Khuê Đông kinh hãi: “Cái gì? Hoàng Phủ tông sư cũng đến đây sao?”, rồi dáo dác nhìn xung quanh: “Ở đâu thế, có thể dẫn tôi đi chào hỏi không”.

Nghê Hoài Kỳ nói: “Hành tung của sư phụ tôi không dễ nhìn ra vậy đâu. Ông cứ yên tâm đi, chỉ cần Lý Dục Thần dám đến thì đảm bảo cậu ta đến không có đường về!”

“Có Hoàng Phủ tông sư ở đây thì hiển nhiên rồi”.

Hầu Khuê Đông thở phào, Hoàng Phủ Hiền là tông sư số hai của Hoa Đông, gần ngang tay với Chu Khiếu Uyên. Không có ít lời đồn rằng cảnh giới của ông ta đã vượt qua Chu Khiếu Uyên rồi, chẳng qua là Chu Khiếu Uyên nổi tiếng sớm nên thân phận cao hơn thôi.

Hoàn Phủ Hiền đến đây, lại có thêm ông ta và Nghê Hoài Kỳ, với ba người bọn họ, đừng nói là tên Lý Dục Thần cỏn con, cho dù là ngôi sao sáng của giới võ lâm phương Bắc, tông sư đệ nhất thủ đô Tiêu Sanh đến đây thì bọn họ cũng không yếu thế.

“Tên Lý Dục Thần này thật không đơn giản, đến cả Hoàng Phủ tông sư cũng phải kinh động!”, Hầu Khuê Đông nói.

“Ai bảo cậu ta đắc tội với người không nên đắc tội!”, Nghê Hoài Kỳ nói: “Nghe bảo nhà họ Liễu bị diệt môn là do cậu ta làm, đây đúng là cái cớ tốt nhất, hơn nữa có thêm chuyện của nhà họ Phan nữa, tên họ Lý kia chết chắc rồi”.

“Vậy nếu hôm nay cậu ta không đến thì sao?”

“Không đến ư, vậy thì chờ thêm hai ngày, Lang Dụ Văn ở trong tay chúng ta thì cậu ta cũng sẽ mò tới thôi. Nếu qua hai ngày cậu ta vẫn không đến thì chúng ta trở về Kim Lăng, giao Lang Dụ Văn cho Trương Hãn Thanh. Còn Lý Dục Thần sẽ có người xử lý”.

“Hoàng Phủ tông sư có định đến Nam Giang không?”

“Tôi cũng không biết, có lẽ người kia sẽ tự mình ra tay!”

“Ai thế?”

Hầu Khuê Đông rất hiếu kỳ, nghe thì hình như là một người còn lợi hại hơn Hoàng Phủ Hiện, thậm chí còn có thể khiến Hoàng Phủ Hiền nghe lệnh mình.

Nhưng mà nhìn quanh cả giới võ lâm Hoa Đông, người có danh vọng và địa vị cao hơn Hoàng Phủ Hiền cũng chỉ có Chu Khiếu Uyên. Nhưng Hoàng Phủ Hiền lại không bao giờ chịu thua Chu Khiếu Uyên, đây là điều mọi người đều biết.

Hay không phải là người trong võ lâm?

“Không nên hỏi, việc đó không liên quan đến chúng ta, cũng không phải là điều chúng ta nên biết”, Nghê Hoài Kỳ nói.

Lúc này, người nhà họ Phan đã không nhịn nổi nữa, bọn họ lại hỏi hai vị tông sư rằng có thể giao Lang Dụ Văn và Mã Sơn giao cho bọn họ trước không, bọn họ nên báo thù cho gia chủ, muốn dùng máu của hai người kia huyết tế cho Phan Phượng Niên linh thiêng trên trời.

Nghê Hoài Kỳ vốn không định giao Lang Dụ Văn cho bọn họ, nhưng nghĩ một hồi, đưa Lang Dụ Văn đến Kim Lăng thì cũng chẳng có cái kết đẹp nào, chỉ cần giữ lại một hơi còn sống đến nhà họ Trương là được.

Nhà họ Nghê tại Kinh Khẩu chỉ là một gia tộc hạng hai, dựa vào tông sư là ông ta mới miễng cưỡng leo lên.

Kinh Khẩu và Long Thành giáp với nhau, miếng thịt béo bở nhà họ Phan này, sao Nghê Hoài Kỳ không nghĩ đến chuyện cắn một miếng chứ.

Chi bằng bán cho bọn họ một mối nhân tình, giao Lang Dụ Văn cho người nhà họ Phan, chỉ cần không đánh chết là được.

Đúng lúc này, một tên đệ tử cầm di động bước tới, báo cáo với ông ta: “Sư phụ, nhà họ Từ ở Cô Tô có hành động. Từ Thông kêu gọi tất cả thế lực của nhà họ Từ, rất nhiều thế lực ngủ say bí ẩn gần như đều kéo cả Giang Đông”.

“Ông ta định làm gì?”, Nghê Hoài Kỳ nhíu mày nói.

“Bây giờ không biết, nhưng mà...”

“Nhưng cái gì?”

“Kinh Khẩu cũng có người của ông ta. Mặt khác, có đám đông ở Kim Lăng và Qua Châu tụ tập về Kinh Khẩu”.

“Từ Thông điên rồi!”, mặt Nghê Hoài Kỳ nhăn chặt lại: “Mau báo về nhà chính ở Kinh Khẩu, sẵn sàng chuẩn bị đối mặt với mọi chuyện”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK