Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay đầu nhìn lại cương thi kia, nó chỉ còn một đống xương trắng.

Trong lòng ông chủ Hầu sợ hãi, nhưng trong lòng dâng lên tâm tư. Thấy Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đã đỡ Lý Dục Thần dậy và cứu chữa, biết mình không giúp được gì, ông ta thử đi đến trước một con cương thi khác, cẩn thận dùng tay đụng vào nó.

Cương thi cũng ầm ầm ngã xuống, để lại một đống xương trắng.

Ông chủ Hầu vô cùng vui mừng, thầm nghĩ: "Tôi cũng giết cương thi!"

Dọc đường đi, ông ta hoặc dùng tay đẩy, hoặc dùng chân đạp, sau đó ông ta dứt khoát lấy điện thoại di động ra, vừa quay video vừa bày ra thế võ, "tiêu diệt" cương thi còn dư lại.

Lý Dục Thần tựa vào vách đá, khóe miệng chảy máu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Đây là lần anh chịu thương nặng nhất từ khi xuống núi, còn nghiêm trọng hơn lần ở tại bí cảnh Hoang Trạch.

Cũng may ấn Phiên Sơn cần pháp chú đặc thù để bắt đầu dùng, thoạt nhìn quỷ khí quấn lấy núi cao, thật ra khi đó ấn Phiên Sơn đã mất đi pháp lực.

Cho nên một kích này anh đón nhận thuần túy là lực lượng từ Quỷ Vương và lá cờ này.

Dù là như thế cũng suýt chút nữa khiến anh về chầu ông bà.

Bạch Phương Hưng lấy ra một viên thuốc của Bạch Vân Quan nhét vào trong miệng Lý Dục Thần.

Mặc dù viên thuốc này không bằng được như thần đan của Thiên Đô, nhưng dược lực của đan dược Trường Xuân cũng bất phàm.

Lý Dục Thần hơi khôi phục một chút nguyên khí, anh lấy ra đan dược của môn phái, tự mình uống một viên, cũng cho Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc uống một phần.

Hai người bọn họ cũng bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi thi độc nhập thể đã không kịp thời ngăn cản, khí độc ăn mòn sâu vào bên trong.

Ngược lại là ông chủ Hầu không hề chịu tổn thương gì.

Lý Dục Thần cầm lấy lá cờ màu đen rơi trên đất trước mặt.

Quỷ Vương vừa chết, tử khí của lá cờ này cũng thu lại, thoạt nhìn chỉ là một lá cờ màu đen làm bằng chất liệu gấm vóc tương đối sang quý, trên cờ thêu một vài hình vẽ.

Hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như tranh vẽ của trẻ con, có một số chữ viết ký hiệu xem không hiểu.

Dùng thần thức tra xét, mặt cờ bóng loáng lập tức trở nên sâu không thấy đáy, sâu xa tối tăm như vũ trụ.

Mà những bức vẽ kia phối hợp với ánh sáng màu đen chảy trên mặt cờ hiện ra hình núi sông, hình như là một tấm bản đồ.

Biên giới bản đồ có hai chữ "Trầm Quang".

Lý Dục Thần lập tức nghĩ tới lời nói của Đạm Đài Ngọc, cái bóng là Minh Phó, mà chân thân của Minh Phó thì ở tại biển Trầm Quang.

"Biển Trầm Quang..."

Lý Dục Thần thì thào, một lần nữa nhìn lá cờ.

Đáng tiếc, dường như bản đồ này không trọn vẹn, không thể nhìn thấy toàn cảnh.

Đây là bảo vật của Hắc Thủy Đường, mà Ma giáo có năm đường chủ, vậy có thể nào trong tay mỗi đường chủ đều có một lá cờ như này, hợp lại năm lá cờ mới là một tấm bản đồ hoàn chỉnh?

Chẳng lẽ nơi này là nơi ẩn náu của Ma giáo?

Lúc này, ông chủ Hầu đã đẩy ngã toàn bộ quỷ cương thi, đang xoa xoa tay vào mông, hài lòng nhìn màn hình điện thoại di động của mình.

Trong màn hình bỗng lấp lóe ánh sáng vàng, hiện ra rất nhiều vàng bạc.

Lúc bấy giờ ông chủ Hầu mới nhớ tới, nơi này có một trăm cỗ quan tài vàng bạc châu báu.

Là người buôn bán đồ cổ làm tại Phan Gia Viên mấy chục năm, ông ta kích động theo bản năng, bắt đầu tính toán những vật này trị giá bao nhiêu tiền.


Ông ta nhặt lên một nguyên bảo trên mặt đất, đặt trong tay ước lượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK