Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hiện trường có lẽ chỉ có ông chủ Hầu, vừa không hiểu y thuật, cũng không biết võ thuật, nhìn động tác của Lý Dục Thần chỉ thấy rất ngầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Nhìn có vẻ sắp thắng rồi.

Thời gian trôi từng giây từng phút trong bầu không khí căng thẳng.

Mọi người đều tập trung toàn bộ tinh thần, thở cũng không dám thở mạnh nhìn Lý Dục Thần.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy Lý Dục Thần xòe năm ngón tay, đặt ngang bàn tay bên trên đỉnh đầu của Tiêu Sinh.

Bạch Phương Hưng nhìn thấy một luồng khí đen từ đỉnh đầu của Tiêu Sinh bốc ra, bị bàn tay của Lý Dục Thần hút hết.

Những người khác không nhìn thấy khí đen, nhưng cảm nhận được ý lạnh.

Lúc này, Tiêu Sinh nằm trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng khí sắc xanh đen trên mặt lại biến mất như lớp mặt nạ được lột từ dưới lên trên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Lý Dục Thần bóp mạnh thành nắm đấm.

Trong lúc mơ hồ mọi người cảm thấy đường sáng trong phòng như rung động.

Sau đó, Lý Dục Thần ngồi bên giường bất động.

Không ai dám hỏi kết quả thế nào, chỉ sợ làm phiền anh.

Chờ đợi dường như dài đằng đẵng.

Trong phòng cũng không có chút âm thanh nào.

Bỗng nhiên, Tiêu Sinh trên giường ho khan một tiếng.

Tiêu Minh Hạc kích động tiến lên gọi: “Bố!”

Phía sau vang lên một giọng nói còn kích động hơn ông ta:

“Năm mươi tám phút!”

Ông chủ Hầu giơ điện thoại lên, thấy mọi người nhìn ông ta bằng ánh mắt quái dị, vẻ hưng phấn trên mặt mất dần, trở nên lúng túng.

Tiêu Sinh từ từ tỉnh lại, mở mắt, nhìn thấy người bên giường.

“Bố, bố tỉnh rồi!”

“Bố vẫn còn sống ư?”

“Đúng thế, bố vẫn sống! Là cậu Lý đã cứu bố!”

“Cậu Lý…”

Trên khuôn mặt Tiêu Sinh lộ ra vẻ khó hiểu.

Lý Dục Thần nhét vào miệng của Tiêu Sinh một viên thuốc, nói: “Đừng nói gì, đợi thuốc ngấm vào cơ thể, hồi phục chút thể lực đã”.

Tiêu Sinh nhìn anh một cái, trong mắt có tia sáng rõ lóe lên.

Ông ta ngậm viên thuốc, cảm thấy viên thuốc tan chảy trong khoang miệng, nước bọt mang theo vị ngọt đó xuống bụng, như bầu trời trong xanh gột rửa cơ thể.

Sắc mặt ông ta dần trở nên hồng hào.

Bạch Kính Đình nhìn mọi việc diễn ra, trong lòng vô cùng phức tạp.

Từ sau khi bố qua đời, ông ta được gọi là đệ nhất danh y thủ đô. Lúc ban đầu hoảng sợ bất an, chỉ sợ danh tiếng mà mấy đời nhà họ Bạch giành được bi hủy. Mười mấy năm qua đi, ông ta đã thích ứng với thân phận này, bỏ đi nỗi sợ ban đầu, thay vào đó là sự kiêu ngạo và an tâm, hưởng thụ những vinh quang và thỏa mãn mà cái danh đệ nhất thủ đô mang lại.

Hôm nay nhìn thấy y thuật của Lý Dục Thần, ông ta mới biết, trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, chút y thuật ít ỏi của mình đúng là chẳng đáng nhắc đến trước mặt người ta.

Trong phút chốc, cái danh đệ nhất thủ đô khiến trong lòng ông ta đầy hổ thẹn.

Nhưng, tại sao người này lại là con cháu của nhà họ Lý chứ!


Nghĩ đến cái chết của bố, trong lòng Bạch Kính Đình như bị thứ gì đè nặng, vô cùng khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK